Và thế rồi…

Và thế rồi…

Và thế rồi ta cũng phải tạm biệt em
Mùa đông vắng và từng cơn gió lạnh
Tình yêu này sao quá mong manh?
Nghe hao gầy từng cơn rét buốt

Ta đã chia tay những gì thân thuộc
Buộc lòng mình với bao nỗi trái ngang
Người đã đi để lại chút hoang mang
Ta hoang hoải tìm dấu chân thất lạc

Tình yêu kia bao lời mộc mạc
Tiếng yêu nào tắt lịm giữa trời sao
Tay bơ vơ níu giữ chút yêu nào?
Nghe lòng giá buốt nhói đau vì người…


Ngọc Kiều Long

No Responses

Write a response