Vẫn còn giữ một bình trà của mùa thu nhiều năm trước. Nương tựa vào một tách trà là điều tôi có thể làm trong những ngày này.
Dù đầy bĩ cực nhưng không bi quan.
Không cần phải vỗ về, trong lòng cũng bình yên đến lạ. Ây, những ngày không trăng như thế này cũng chẳng muốn bước ra đường nữa. Không một cơn gió làm mồ hôi cứ tươm ra nườm nượp. Không khí của Mùa thu đơn độc.
Một tách trà
Cần một tách trà.
Hít sâu
Nương tựa.
Chợt tôi khẽ ngâm lên đoạn thơ buồn lạ lắm:
“Ta muốn hát trong những ngày khắc khoải
Một cọng rơm giữ lấy mảnh mây trời
Đừng cố giữ những gì còn sót lại
Không thuộc về mình, có níu cũng vuột thôi!”
Quá khứ, hay Tương lai sao lại hội tụ vào cùng một kết quả như thế?
Tại sao?
Khi vừa bắt đầu…
…lại cũng là lúc nhìn thấy kết thúc?
Trong lúc đang hân hoan vui mừng hạnh phúc thì sự rạn nứt lại hiện ra.
Tôi hoài nghi chính mình: Liệu sự trường cửu có tồn tại không?
Nương tựa vào một tách trà ngày giông bão
Dù cho là ngày giông bão hay là ngày bình yên nắng ấm tôi vẫn chọn cho mình một tách trà để nương tựa. Để tự mình cảm nhận chính mình.
Tưới vào lòng mình một vài điều gọi là lẽ sống, là tự tin và yêu thương.
Bởi đâu đó trong những tiếc nuối, trong sự bất ổn định, trong sự đổi thay,… tình yêu vẫn luôn hiện hữu.
Chỉ cần còn niềm tin
nhất định ngày mai sẽ tương sáng.