TÌNH KHÚC THU XƯA…
Chẳng còn ai gọi tên em mùa thu?
Đôi chân lê bước bên thềm hoang lặng
Tìm nhặt chiếc lá một thời xa vắng
Mới hay vườn xưa đã chẳng còn ai?
Ta hoang hoải lục tìm trong kí ức
Lá thư xưa còn vương nét mực nhàu
Vén màn cũ ta bước về hư ảo
Vội chạm tay vào lớp khói sương mờ
Bóng người ấy in vào trong trang vở
Tà áo ai trắng cả khoảng trời mơ
Đôi mắt ta choáng ngợp từ muôn thuở
Dáng hình người vây kín cả trang thơ….
Tim khẽ đập ngàn lời tình nhung nhớ
Ta lặng im lắng nghe từng hơi thở
Chợt nhận ra trong một thoáng mơ hồ
Em vô tình lạc về phía hư vô
Bỏ lại ta trong ngàn cơn sóng vỗ
Nghe miên man mỗi độ thu về…
Ngọc Kiều Long