Ta
Ta quên mất mình còn một giấc mộng
Thuở ban đầu chưa vướng mưa ngâu
Đôi mắt trong veo chưa thắm lệ sầu
Bao ước mộng như ngàn mây trắng
Tháng năm qua bước trong thầm lặng
Nhớ nhung người bao nỗi bâng khuâng?
Trời tàn thu và bao dấu lặng
Điểm cho ta một chút u buồn…
Còn lại gì chỉ cơn mưa tuôn
Nghe xối xả bao điều mới lạ?
Đôi vai này đã bao lần gục ngã?
Bước lạnh lùng giữa bão tố phong ba
Ngọc Kiều Long