LỬA VÀ BĂNG – ĐẠI THIẾU TƯ MỆNH
Lửa và Băng một tình yêu thầm lặng
Lúc biết yêu người cũng là lúc phải rời xa
Băng trắng xóa tan ra ngàn bọt tuyết
Rớt rơi lạnh lùng giữa chốn mông lung
Chân cứ chạy mà đôi mắt tìm mãi
Bóng hình ai – một thuở nồng say?
Liều thuốc nào chữa cho con tim cháy?
Một lần nữa, một lần nữa thôi
Băng đã tan và người cũng sắp tàn
Còn phút tương ngộ mãi li tan
Một lời sau cuối ta yêu chàng
Vòng tay ấy sao không chạm tới?
Băng hỡi Băng vì sao người không đợi?
Ánh bình minh cùng Lửa hát khúc tình ca?
Lửa đau đớn tâm can như thiêu đốt
Mất em rồi, còn đâu hỡi người yêu?
Vòng tay ấy ôm nàng trong cô liêu
Phút tương ngộ giờ sao ngắn ngủi?
Tay ôm siết sợ người bay mất
Mà đâu ngờ tim cũng lịm từ đây
Em hỡi em hòa cùng gió mây
Còn ta lặng lẽ nhớ ai muôn chiều?
Một lần sống một lần yêu
Ta e sợ những điều không thể
Nên dặn lòng giấu mãi em yêu…
Nào ngờ đâu người mang thương mến
Đem Băng kia hòa cùng Lửa ta
Ánh mắt ấy một lần trao gởi
Trái tim này nguyện cháy vì ai?
Cháy cho hết một kiếp tù đày
Rồi mai tương ngộ nơi kiếp khác
Ta dấn thân vào con đường phiêu bạt
Chỉ ôm lòng trả thù cho người yêu….
Ôm băng giá mà mơ ngày đoàn tụ
Còn lại gì hay chỉ có cô liêu?
Ngọc Kiều Long