TRÀ…
Trà đắng, rượu cay cuối cùng theo thời gian cũng sẽ phai nhạt, có những chuyện, những việc, những người ta cứ ngỡ sẽ chẳng bao giờ quên nhưng đến phút cuối cùng cũng không còn gì để nhớ. Nhân duyên giữa con người với con người thật mong manh, gặp gỡ thì ít, li biệt thì nhiều, mấy ai hiểu được hai chữ trân trọng, người còn đó, người nơi đây chỉ trong phút chốc hóa sương khói ngàn trùng, thời gian lâu không gặp người sẽ trở thành hoài niệm, chút tiếc nuối thuở thiếu thời mà thôi. Tôi không cầu xin cuộc đời cho bản thân được sống lâu sống thọ, tôi chỉ cầu xin người cho tôi sống đúng với lí tưởng, với khát khao, với hoài bão, với giấc mơ của chính mình. Tôi không đòi hỏi công bằng khi xã hội chỉ toàn dối trá, tôi chỉ mong rằng con người còn giữ chút lương tri khi đối diện với nhau. Thời gian rong ruổi, con người rồi cũng già nua theo năm tháng, những khát vọng ngày xưa cũng theo đó mà tắt lịm. Chợt nhớ đến câu nói khá hay, tuy không còn nhớ đó là lời của ai nhưng nó lại thể hiện đúng tâm trạng của tôi lúc này: tôi không sợ người không yêu tôi, tôi chỉ sợ một ngày đẹp trời người nói người cũng yêu tôi, nhưng bản thân tôi lại nhận ra theo thời gian chờ đợi thì tình yêu mà tôi dành cho người bấy lâu nay cũng đã lụi tàn…
Một vở kịch, một quyển tiểu thuyết, một bộ phim,… dù là gì đi chăng nữa thì kết cuộc tốt đẹp có lẽ vẫn là hay nhất. Đừng dùng sự bi ai để dày vò người khác, nước mắt khóc cạn, người chia xa, càng thống khổ con người càng hoài nghi chính mình, hoài nghi cả thế giới. Nếu có thể dùng bút lực để tạo nên sự hoàn mĩ, xin người đừng vì bất kì lí do gì mà khiến nó khiếm khuyết, tôi cam đoan với người, kết cuộc hoàn mĩ vẫn mãi ghi dấu trong tim, vẫn khiến con người ta thổn thức.
Đếm ngược thời gian, thấm thoắt tôi cũng đã đi qua cái thời nông nổi nhất, vô tư nhất, vui vẻ nhất và cũng hạnh phúc nhất, dịu dàng nhất, êm ái nhất. Và tôi của ngày hôm nay chợt quay đầu nhìn lại, chợt có ý muốn điên rồ xoay chuyển thời gian, muốn được một lần quay lại những tháng năm ấy….
Mưa chiều nay thật lớn, cả một quãng sân rộng lấm tấm những hạt mưa, có nơi nước còn đọng vũng, thỉnh thoảng trời cũng giáng xuống vài cơn sấm chớp. À, hóa ra tôi lại mơ, lại rơi vào cái vòng hoang tưởng, mùa này mà kiếm một cơn mưa chẳng khác nào lặn xuống đại dương tìm kiếm mảnh pha lê vỡ. Hoàng hôn cứ dần buông xuống, tia nắng yếu ớt sắp tàn chỉ còn vương chút ánh sáng nhỏ nhoi, dường như đang cố níu kéo, dường như đang vẫy chào tạm biệt ban ngày. Duy chỉ có một điều không thay đổi, nóng, đợt nóng khủng khiếp, đợt nóng khiến cho những con người có thể chất yếu đuối như tôi, say từng cơn, đầu thì đau như búa bổ, cái giá phải trả của những tháng ngày tự hành hạ bản thân mình. Nói tự hành hạ chứ thật ra là do nhiều yếu tố tác động khiến con người của tôi đã không còn được như xưa, yếu cả thể chất yếu cả tinh thần, nói theo phim kiếm hiệp là bị nội thương ảnh hưởng tới lục phủ ngũ tạng, phải cần thời gian dài để liệu thương, vết thương bao giờ mới lành không ai biết, không ai rõ, không ai có thể trả lời…
Thời gian dần qua, năm tháng lắng đọng, con người cũng bớt đi một vài hoài mộng thuở xưa. Không phải là từ bỏ hoàn toàn, chỉ là cảm giác như sức tàn lực kiệt, không thể gượng dậy nổi, nhiều lúc muốn đưa tay với nhưng sau cùng lại thôi… Ngắm nhìn tà dương, ngẫm cuộc đời bao phen chìm nổi cũng đã học được không ít bài học quý giá, biết lúc nào nên nắm giữ, lúc nào nên buông tay, hiểu được không ít nhân tình thế thái, chỉ có điều lúc quay đầu nhìn lại đã chẳng còn ai bên cạnh nữa rồi…
Tình sâu nghĩa nặng phút chốc hóa phù du, tan nhanh như bọt biển. Suy cho cùng, cũng chỉ có mình ta bước đi trong đời, không thể chờ mong, không thể oán trách. Nhiều năm về trước, có người đã từng nói với tôi như thế này: Nhân sinh như một tách trà, mặn đắng nơi đầu lưỡi nhưng ngọt ngào ở trong tim. Muốn có được trà ngon phải phối hợp được nhiều yếu tố, một trong những yếu tố quan trọng đó là nước, nước phải có độ sôi vừa đủ mới giữ được hương vị thuần chất của trà, nước quá nóng sẽ khiến trà vỡ vụng, nước quá lạnh sẽ không thể ngửi được vị thơm. Cho nên, đời này phàm là việc gì cũng vậy, vừa đủ là trạng thái tốt nhất, không gượng ép, không cưỡng cầu, tâm bình an tất sẽ hạnh phúc…
Trong những ngày mưa ngâu rả rích, ngồi bên hiên nhà ngắm từng hạt mưa rơi, tôi chợt nhớ đến thanh xuân của một đời người quả như là một giấc mơ, đến khi tỉnh giấc con người ta còn lo sợ rằng nó không tồn tại, đôi khi muốn sờ thử, muốn chạm vào nhưng không thể. Thanh xuân đi rồi để lại cả một nỗi niềm tiếc nhớ nhưng đồng thời cũng chấp bút cho những thi nhân viết nên những vần thơ tuyệt diệu….
Có nuối tiếc mới có hoàn mĩ, có cay đắng mới thấm dư vị ngọt ngào. Đời người phải đôi ba lần chìm nổi mới thấu nhân sinh, trà phải từ từ thưởng thức mới thấm được, bầu bạn với trà như bầu bạn với người quân tử, trà giúp ta thanh lọc tâm hồn, loại bỏ mọi phồn hoa tạp niệm, đi qua dông bão vẫn có thể bình thản, mỉm cười với thế gian….
Trích “Hồi kí Ngọc Kiều Long”
Ngọc Kiều Long