BẠCH Y MỘ VÂN
Được tạo thành từ nửa thanh kiếm
Bản thân chàng lại mang bi kịch đau thương
Mái tóc kia vì sao bạc trắng?
Dù tuổi đời chàng chỉ thiếu niên
Lưu lạc bôn ba khắp mọi miền
Kiếp số đơn độc khổ triền miên
Tình yêu kia luôn là bất biến
Dành cho nàng người con gái chàng yêu…
Số phận sao quá hẩm hiu?
Đời anh hùng vẫn thường hay cô độc
Phút vô tình chia rẽ duyên mơ
Nàng thành hồn ma dưới thanh kiếm ấy
Mãi mãi không phân li là như vậy
Cớ sao trời còn ghét ghen ai?
Vòng tay kia từng ôm người trong khoảng trống
Đôi mắt vô tình nhuộm thắm đau thương
Đã thề chung một bước đường
Hồn nàng ở lại yêu thương không lìa…
Nhìn chàng chịu bao đau đớn
Trái tim này đau xót từng cơn
Ai kia gieo chi oán hờn?
Linh hồn còn đó xác thân lưu đày
Có thể số phận đắng cay
Đã dành một khúc bi ai cho chàng
Người ta vạn kiếp bình an
Còn chàng… thân đó… thật là đớn đau
Ngẩng đầu tôi hỏi trời cao
Vì sao chàng ấy lại đau thật nhiều?
Vì sao lại phải cô liêu?
Chịu thương, chịu tật, tiêu điều tấm thân
Ai đánh, ai vây, ai xích, ai cùm…
Ai đau, ai xót, ai oán hận?
Chàng vẫn thế một thân kiêu ngạo
Ánh mắt buồn pha nét yêu thương…
Ta đứng đó trong ánh tà dương
Ngắm nhìn ai cho thỏa nhung nhớ
Mái tóc kia bạc trắng muôn thuở
Linh hồn chàng chịu bao nhói đau
Người đời bảo chàng nhất định phải chết
Ta oán trời sao số phận bất công?
Cùng được tạo ra từ một thanh kiếm
Nhưng sao Triều Vân lại được mến yêu?
Mộ Vân đau khổ đã nhiều
Trong tên đã nhuốm một chiều bi ai
Trời cao lại nỡ lưu đày
Mây chiều rạng rỡ đắng cay muôn phần
Biết người liệu có phân vân
Để cho chàng sống vẹn phần khúc ca
Sắc vàng tươi sáng ánh lên chiều tà
Rồi mai trong vạn phong ba
Biết ai còn nhớ chàng là Mộ Vân?