VỢ NHẶT
VÔ TÌNH NHẶT VỢ
Viết về một xóm ngụ cư
Trên nền nạn đói người người lao đao
Xuất thân chẳng đậm sắc màu
Một thân bình dị khát khao chẳng nhiều
Chỉ mong trong những buổi chiều
Chẳng còn hiu quạnh, dấu yêu đợi chờ
Anh Tràng cũng biết mộng mơ
Dù đời tạm bợ bơ vơ tháng ngày
Đã từng chịu những đắng cay
Một thân hiu quạnh chẳng ai bên mình
Đã từng chịu những bất bình
Người người trong xóm coi khinh chẳng chào
Ngoại hình chẳng đẹp là bao
Thân hình thô kệch, khát khao xa vời…
Nụ cười che lấp ngàn khơi
Thường cùng lũ trẻ rong chơi những chiều
Vô tình nhặt được người yêu
Hai lần gặp gỡ Tràng liều làm thân
Ngờ đâu nàng chẳng ngại ngần
Bốn bát bánh đúc – định thân một đời
Cơ duyên cũng bởi ông trời
Thương Tràng cơ cực cả đời liêu xiêu
Đôi lúc Tràng nghĩ mình liều
Mà thôi “chậc, kệ” thương yêu gần kề
Cùng nàng chung một lối về
Xua tan cái đói vỗ về yêu thương
Cùng nàng sáng bước bên đường
Lời yêu chưa tỏ vấn vương cõi lòng
Liếc nhìn người ấy thầm mong
Mà tưởng giấc mộng trong lòng chơi vơi
Cùng nàng đi qua mù khơi
Trở về xóm cũ hát lời tình ca…
Cả xóm xáo động nhìn ra
Cuối cùng cũng biết đó là chuyện chi?
Có người liếc mắt sầu bi
Thuở còn đói khát, ai đi “đèo bồng”?
Có người tươi tỉnh ngóng trông
Vui cùng hạnh phúc pháo hồng tiễn đưa…
Dẫu buồn trời chẳng đổ mưa
Tràng ta lo sợ chưa thưa mẹ già…
Đôi lúc len lén nhìn ra
Nửa lo tạm bợ mẹ già không ưng
Đôi lúc lại thấy vui mừng
Con tim loạn nhịp tưng bừng hát ca
Cuối cùng mẹ cũng về nhà
Tràng ta vẫy gọi như là trẻ thơ
Cụ Tứ vẻ mặt nghi ngờ
Con trai quái lạ bao giờ vậy ta?
Đưa mắt nhìn vào trong nhà
Thấy một người lạ bà ta bần thần
Thấy vậy Tràng vội phân trần
Đây là cô vợ… định thân – số trời…
Thấy thế thị vội tiếp lời
Kính chào bà cụ: u ơi mới về!
Bà cụ chưa tỉnh cơn mê
Thị ta thấy thế tưởng là không ưng
Một đời lỡ bước lưng chừng
Cụ Tứ thấu rõ như từng nỗi đau
Nước mắt chầu chực tuôn trào
Cụ đành cố giấu trách sao cơ trời?
Hiểu rõ sự thật người ơi!
Anh Tràng tiếp tục buông lời
Phải duyên phải số ông trời đó thôi….
Cụ Tứ lòng dạ bồi hồi
Nửa mừng nửa tủi đành rồi người ơi!
Thị im lặng không một lời
Chờ cụ hồi đáp, chờ đời sang trang
Thấu tỏ nỗi đau ngút ngàn
Đường cùng chạy trốn trái ngang một đời
Thôi thì gắng đợi ngày mơi
Cơ trời cho khá để đời yên vui
Đến đây cụ chợt sụt sùi
Tràng hiểu ý tứ đành lùi bước ra
Cụ Tứ nói với thị ta
Ngồi đây cho đỡ mỏi chân, con à!
Đương thời số kiếp phong ba
Nhà ta còn khó, phải lo xa vời…
Chỉ cần tin tưởng ngày mơi
Ông Trời cho khá chẳng lời oán than….
Tân hôn cất bước ngỡ ngàng
Tràng mang ánh sáng sang trang đời mình…
Khi đói – người ta sống bằng niềm tin….
Nhà cửa quang quẻ, sinh linh tràn đầy….
Thị cùng cụ Tứ một tay
Dọn dẹp nhà cửa như ai vẫn làm?
Thời đói chỉ có ham
Được sống là đủ, có việc làm là hay?
Cùng cụ Tứ trong buổi sớm mai
Nhà cửa sạch sẽ, đắng cay xua dần…
Lặng nhìn Tràng bước ra sân
Khung cảnh thật lạ, vừa gần vừa xa…
Tràng thấy trách nhiệm với nhà
Nơi mình sinh sống dù là ngụ cư
Cơm sáng trong cảnh tươi cười
Biết bao đầm ấm người người ước mong
Hiểu rõ từ tận đáy lòng
Cụ Tứ nhẫn nại vun trồng giấc mơ
Niềm vui chợt đến bất ngờ
Nỗi buồn theo đó chực chờ gọi tên
Kiếp người một kiếp lênh đênh
Làm sao chắc chắn vững bền được đây?
Niêu cháo vốn dĩ chẳng đầy
Mà nay hết nhẵn đắng cay phũ phàng?
Cụ Tứ vẫn tiếp tục mang
Một nồi cháo cám muôn vàn tin yêu…
Bảo rằng đói khổ liêu xiêu
Cháo cám chống đỡ dắt dìu chúng ta
Chỉ cần sống, tất cả sẽ qua….
Đau thương đói khát chỉ là giấc mơ….
Tiếng trống thúc thuế bất ngờ….
Thị ta thắc mắc nghi ngờ tại sao?
Bắc Giang, Thái Nguyên nổi dậy khi nào?
Cướp kho thóc Nhật trao tay dân lành
Lục tìm kí ức mong manh
Óc Tràng sáng tỏ ngọn ngành từ đây…
Lá cờ đỏ chợt vụt bay
Đứng lên nổi dậy tìm ngày ấm no….
28/06/2021
#Ngọc Kiều Long