Ngoại truyện: Đại kết cuộc Tấm Cám

ĐẠI KẾT CUỘC TẤM CÁM


Mộng Ảo trấn
–    Miếng trầu hình cánh phượng? Là nàng, là nàng thật sao? Quân vương sững sờ cầm miếng trầu trong tay, ngài dường như không tin vào mắt của mình nữa. Mắt ngài xa xăm như suy tư, như trăn trở, như nhớ nhung điều gì. Ngài gọi binh sĩ:
–    Người đâu, lập tức lục soát toàn bộ khu này cho ta. Nhất định phải tìm ra được nàng ấy. Nhất định, nhất định….
–    Bệ hạ, ngài…ngài… ngài…Đám binh sĩ do dự hồi lâu.
–    Các ngươi muốn chết sao mà chưa đi tìm? Quân vương không nén nổi sắc giận. Ngài nói:
–    Ba năm rồi, ba năm rồi, nàng ấy đã rời khỏi ta ba năm…. Đi, đi tìm nàng ấy cho ta, ta cần phải nói rõ với nàng ấy một chuyện.
–    Vâng, thưa bệ hạ… Đám binh sĩ cuối cùng cũng đi, mặt ai nấy đều tỏ ra lo lắng.
Quân vương ngồi lại một mình bên quán nước vắng, xa xa nhìn đồng ruộng mênh mông, thỉnh thoảng có vang lên tiếng cười nói của trẻ thơ, lòng ngài chợt đau nhói, bất giác rơi lệ. Xa xa có tiếng một đứa bé nũng nịu:
–    Phụ thân, người xem, người đã hứa cùng con với mẹ đi xem hát kịch, vậy mà người lại quên mất.
–    Ta xin lỗi con trai, cũng tại ta… Người cha ôn tồn trả lời.
–    Con đừng trách cha, cha con chỉ là muốn kiếm thêm một ít tiền để gia đình chúng ta có thể sống thoải mái hơn. Người mẹ lên tiếng.
–    Con biết rồi, nhưng phụ thân mẫu thân, hai người phải hứa với con đừng bao giờ li khai con, con không muốn mất hai người. Đứa bé nói.
Giọng nói trẻ thơ vang vang như dội vào lòng người bao nỗi trống trải, một miền đất hoang hoải khô cằn nay bỗng chốc hóa ngàn hoa. Ai cũng có một thời tuổi trẻ, ai cũng từng có một giấc mơ, ai cũng từng ngây thơ trong sáng nhưng thời cuộc, thời cuộc làm con người ta đánh mất đi bản chất thật sự của mình. Để rồi, tất cả chỉ còn lại là sự hoài nghi, hoài nghi đến phút cuối cùng lại đánh rơi mất thứ đáng trân quý nhất trong cuộc đời.
Người mẹ ngước nhìn lên, trông thấy quân vương sắc mặc có chút hoảng sợ. Bà nắm chặt tay con định quay đầu bỏ chạy.
–    Dừng lại, ta hạ lệnh ngươi phải dừng lại. Quân vương nói.
Người mẹ thấy không thể chạy trốn được nữa nên đã quay đầu nhìn lại. Người mẹ và người cha bất giác quỳ xuống, đứa bé thấy vậy không khỏi thắc mắc: Phụ thân, mẫu thân, người này là ai? Tại sao hai người phải quỳ?
–    Bình nhi, con đừng ồn. Trước đây, ta và mẫu thân con có lỗi với người này… Người cha nói.
Đứa bé nghe vậy, bèn cất tiếng nói: vậy con thay hai người chuộc tội. Nói rồi, đứa bé chạy tới trước mặt quân vương quỳ xuống và nói: xin người tha cho phụ thân và mẫu thân ta một mạng.
Quân vương kinh ngạc trước cách ứng xử của đứa bé. Ngài nói: tiểu tử, ngươi đứng lên trước, sang bên kia chơi với bọn trẻ kia, ta có chuyện muốn nói với phụ mẫu ngươi. Ta hứa với ngươi sẽ không làm hại họ.
Đứa trẻ sinh nghi nhưng vẫn nghe lời bước đi. Trước khi đi nó còn ngoái lại nhìn phụ mẫu nó, nhìn luôn cả người ngồi trong quán nước kia.
–    Nó đã đi rồi, hai người có gì muốn nói với ta không? Quân vương nói.
–    Bệ hạ, thần thiếp có lỗi với người. Người mẹ nói.
–    Bệ hạ, là hạ thần, hạ thần có lỗi đừng trách nàng ấy. Người cha nói.
–    Nếu hai ngươi muốn tha mạng thì mau nói rõ sự tình. Quân vương nói.
Người cha nói trước: muôn tâu bệ hạ, thần và cô ấy tâm đầu ý hợp, thần đã vượt qua giới hạn cùng với nàng ấy nảy sinh tình cảm, ngày thần ra chiến trường thần đã nghĩ mình sẽ chết nhưng không ngờ giữa mưa tên đó có một vị cô nương tên Ly Lạc Thủy cứu giúp và đưa thần đến nơi an toàn, cô ấy còn dặn dò thần phải làm việc tốt mới có thể gặp lại hiền thê. Lúc đó thần rất nhung nhớ Cám muội nhưng cũng không dám quay về kinh thành, thần chỉ còn cách ẩn thân nơi thôn dã này và chờ đợi, không ngờ cuối cùng trời cao cũng thương xót cho thần gặp lại nàng ấy và con của hạ thần.
–    Con của nhà ngươi? Quân vương sinh nghi hỏi.
–    Phải, là con của hạ thần với nàng ấy. Người cha trả lời.
–    Muôn tâu bệ hạ, thần thiếp chính là người có tội gây náo loạn triều cương, chết không có gì đáng tiếc, thần thiếp được Tấm tỷ tỷ khoan hồng mới được sống tới ngày hôm nay. Đời thần thiếp xem như không có gì hối hận. Thần thiếp chỉ xin quân vương tha cho chàng ấy và con của chúng thần. Người mẹ nói.
Quân vương sắc mặc thẫn thờ, thì ra nàng ấy đã âm thầm làm nhiều chuyện cho ta như vậy. Bất giác quân vương cười lớn rồi ngài lại rơi nước mắt và nói: các ngươi lui xuống đi, xem như chúng ta chưa từng gặp nhau.
Người cha và người mẹ quỳ xuống lạy tạ sau đó rời đi.
–    Khách quan, dường như ngài có tâm sự? Ông chủ quán hỏi.
–    Ông nhìn ra hay sao? Quân vương hỏi
–    Lão đây đã sống hơn nửa đời người, phong sương gió tuyết có gì mà không trải qua, người còn trẻ khó trách có những lúc mắc phải sai lầm. Có những sai lầm có thể sửa chữa cũng có những sai lầm khiến chúng ta ân hận mãi đến tận ngày sau. Ông chủ quán nói, giọng như xa xăm.
–    Ông, ông nhìn ra được tâm sự mà ta cố tình muốn che giấu. Quân vương nói.
–    Không phải ngài cố tình muốn che giấu mà trên gương mặt ngài đã hiện rõ hai chữ đau thương. Ông chủ quán nói.
–    Thú thật với người, ta là kẻ tội đồ, một tội đồ đáng khinh bỉ. Quân vương nói.
–    Sai lầm là để con người trưởng thành hơn. Nếu ngài đã biết đó là sai lầm thì ngài nhất định phải thật thận trọng, đừng đánh giá mọi việc chỉ qua vẻ bề ngoài, bởi có những việc dù mắt ta thấy, tai ta nghe được vẫn chưa chắc là sự thật. Ông chủ quán nói.
–    Nếu trước đây, ta biết suy nghĩ chu toàn, thấu đáo. Nếu trước đây ta một lòng một dạ. Nếu trước đây ta toàn tâm toàn ý yêu và tin tưởng nàng ấy thì giờ đây có lẽ ta sẽ không phải chịu sự dày vò này. Quân vương nói.
–    Dày vò cũng là một trạng thái đáng để tận hưởng. Tận cùng của sự nhớ nhung chẳng phải là dày vò hay sao? Nay vật còn mà người đã mất, nhói đau cũng là lẽ tự nhiên. Sao ngài không dùng nó làm bài học, một bài học mà ngài phải đánh đổi thứ quý giá nhất của mình để trả tiền học phí, mà quyết tâm sống tốt hơn? Chủ quán nói.
–    Ông chủ, người có thể nghe ta nói chuyện của ta hay không? Ta thật sự, thật sự quá bí bách rồi, có lẽ, có lẽ, đời này kiếp này ta chẳng thể nào còn  có cơ hội gặp lại nàng ấy để nói hai từ: xin lỗi! Quân vương nói.
–    Ngài cứ nói, lão đây chẳng có gì ngoài túp lều tranh và quán nước này, ta đã từng đi nhiều nơi, từng chứng kiến nhiều việc, cũng từng trải qua bể dâu. Nếu có thể phân ưu cho ngài thì cũng xem như ta đã giúp được một người trước khi ta lìa khỏi nhân thế. Chủ quán nói.
–    Cám ơn lão. Đời này của ta có thể xem như là không uổng phí. Lão nói xem, một người đàn ông mà ngay cả người phụ nữ hắn ta yêu thương nhất hắn ta cũng không tin tưởng, không bảo vệ được, hắn có xứng đáng sống trên đời hay không? Quân vương vừa hỏi, đôi mắt mông lung, xa vắng….Chuyện là như vầy…
–    Ngày đó, ta và nàng ấy có duyên tương ngộ. Ngay từ ánh mắt đầu tiên ta đã rung động nhưng ta không để cho nàng ấy biết. Đám cưới diễn ra trong sự hân hoan, chào đón của nhiều người, tận sâu trong đáy mắt của nàng ấy ta tìm thấy một sự đồng điệu của những trái tim cô đơn, khát khao hạnh phúc. Ta đã cho nàng ấy danh vị lớn nhất, nàng ấy nhận được sự chúc phúc của rất nhiều người và trong những ánh mắt ngưỡng mộ ấy ta cũng nhận ra có kẻ âm thầm phá hoại, muốn mang nàng ấy đi thật xa nhưng ta lại khoanh tay đứng nhìn, ta thật tàn nhẫn phải không? Quân vương vừa kể vừa hỏi ông chủ quán.
–    Trên đời này, có những việc là bất đắc dĩ, có những việc dù thời gian có quay trở lại thì ngài cũng sẽ lựa chọn hành động như lúc đầu thôi. Đừng quá đau lòng, hãy kể tiếp cho lão nghe. Ông chủ quán nói.
–    Ta biết nàng ấy bị kẻ gian hãm hại và ta cũng biết kẻ đó là ai như ta im lặng, một sự im lặng đáng khinh. Quân vương không cầm được nước mắt nói.
–    Vì sao, vì sao người lại như thế? Hãy nói cho lão nghe. Ông chủ quán hỏi dồn.
–    Ta cũng không biết là vì sao ta lại có thể trơ mắt nhìn nàng chịu nhiều tổn thương đến vậy. Điều đáng chết là, kẻ đó lại nghiễm nhiên thay thế vị trí của nàng ấy. Ta vô tình trở thành con rối để người điều khiển. Ta còn nhớ, ngày đó ta nhìn thấy chim vàng anh, nhìn thấy cây xoan đào, nhìn thấy khung cửi… mỗi hình ảnh, mỗi sự vật ta đều nhớ đến nàng ấy. Đôi lúc ta tự hỏi lòng: phải chăng nàng ấy đang oán trách ta, oán trách ta vô tình, oán trách ta không báo thù cho nàng ấy để nàng ấy phải chết trong oan  ức. Có một đêm ta uống rượu say, ta đã vô tình có lỗi với nàng ấy, đó là sự ân hận thứ hai của ta. Ân hận nối tiếp ân hận, chẳng gì có thể bù đắp. Ta luôn tự nói với mình, chỉ cần kế hoạch của ta thành công là ta sẽ lập tức giết kẻ đó tế vong hồn của nàng ấy. Nhưng ta cũng không làm được. Nực cười lắm phải không? Quân vương vừa nói nước mắt vừa rơi.
Ông chủ quán rót một li rượu đưa cho quân vương: ngài hãy nếm tạm chén rượu  này để thắm nỗi đắng cay. Chỉ khi thắm nỗi đắng cay con người ta mới tìm được đường giải thoát.
– Cám ơn lão, ta làm người thất bại quá phải không? Như thế vẫn chưa là gì cả. Có một lần ta mơ thấy nàng ấy quay trở về, nàng ấy dặn ta phải đề phòng kẻ kia. Ta biết nhưng lại cố tình giả vờ là không biết. Lão biết sao không? (cười) ta muốn nàng ấy quan tâm ta, mỗi đêm đều đến tìm ta. Ta trẻ con quá, ta ấu trĩ quá. Quân vương vừa nói vừa hớp rượu.
– Sự nhu nhược của ta được đo bằng số lần nàng ấy bị sát hại. Lần thứ nhất, lần thứ hai, lần thứ ba… lần thứ tư… rồi đến lần cuối cùng nàng ấy quay lại rồi lần cuối cùng ta có thể nhìn thấy nàng ấy. Quân vương huyên thuyên rồi gục xuống bàn.
– Nếu đã biết có ngày hôm nay sao khi xưa không chọn làm một vị quân vương bản lĩnh, không dám sống đúng với chính bản thân mình. Một kẻ bị người khác chi phối quá nhiều đến cuối cùng cũng không thể cứu nổi chính mình chứ đừng nói tới cứu người khác. Ta biết ngài đau khổ nhưng nàng ấy còn đau khổ hơn ngài gấp vạn lần, nỗi đau của sự phản bội, nỗi hận thù len lỏi trong tim. Nhưng nàng ấy lại bản lĩnh hơn ngài, ngài biết không? Ngài say rồi thì làm sao mà biết được. Ngài chỉ nhìn thấy nàng ấy trừng trị cô gái kia, ngài chỉ nhìn thấy sự nhẫn tâm, độc ác của nàng ấy nhưng ngài nào biết đằng sau sự việc kia là gì? Ông chủ quán nói giọng chua xót ngậm ngùi. Tay nâng chén rượu uống sau đó tháo bỏ lớp mặt nạ ra, ông chủ quán hiện ra là một thanh niên tóc bạc có chút gì đó cô độc, quạnh hiu…
–  Điền tướng quân. Thật sự là Điền tướng quân. Một tướng quân gọi
Ông chủ quán nước quay lại nhìn.
– Tướng quân quên thuộc hạ rồi sao? Năm đó thuộc hạ làm việc dưới trướng của tướng quân. Thuộc hạ là người cùng với tướng quân giúp hoàng hậu rời khỏi hậu cung. Thành tướng quân nói.
– Thành Thiên Vũ thì ra là ngươi. Ngươi vẫn nhận ra ta dưới bộ dạng này hay sao? Ông chủ quán (Điền tướng quân) nói
– Vẻ ngoài của ngài có chút thay đổi nhưng khẩu khí năm xưa thì không hề thay đổi. Ta thật khâm phục ngài, khâm phục thứ tình cảm cao thượng mà ngài dành cho hoàng hậu. Thành tướng quân nói.
– Đời này, ước mơ lớn nhất của ta là nhìn thấy nàng ấy có được hạnh phúc. Điền tướng quân nói trong ngậm ngùi.
– Có những lúc ta thật sự luyến tiếc cho ngài nhưng ai bảo chúng ta là thần còn ngài ấy là quân vương. Ngài ấy nói ngài ấy biết hết nhưng thật ra ngài ấy không biết được điều gì cả. Thành tướng quân nói.
– Đời quân vương mấy ai chung tình với một người? Làm vua đã khó, muốn cho người phụ nữ của mình một danh vị duy nhất càng khó hơn. Ta ganh tỵ với ngài ấy nhưng cũng ngưỡng mộ ngài ấy. Điền tướng quân nói.
– Mải nói chuyện mà quên, mấy năm này ngài sống thế nào? Còn hoàng hậu, hoàng hậu người ra sao? Tại sao hoàng hậu lại để lộ tin tức để quân vương ngài ấy biết? Thành tướng quân hỏi.
– Chuyện này nói ra thì dài, ngươi cứ ngồi xuống đây đã, quân vương ngài ấy không tỉnh nhanh như vậy đâu. Ít nhất ba ngày sau ngài ấy mới có thể tỉnh. Điền tướng quân nói.
– Hả, ngài ấy chỉ say rượu thôi mà. Thành tướng quân kinh ngạc hỏi.
– Ngài ấy không say rượu, chỉ là ngài ấy đang được giải độc tố. Điền tướng quân nói.
– Độc tố, quân vương trúng độc. Thành tướng quân bất ngờ.
– Phải, nếu không thì hoàng hậu cũng không chịu hiện thân đâu. Điền tướng quân nói.
– Ngươi ngồi xuống đây đi. Còn nhớ năm xưa lúc ngươi mới theo ta, lúc ấy chỉ là tên tiểu tử mới hơn mười tuổi thôi mà giờ đã lên làm tướng quân rồi. Quả thật không tồi. Điền tướng quân nói.
– Điền tướng quân, ngài đừng cười tôi. Cũng nhờ người và hoàng hậu tôi mới có được ngày hôm nay. Nhớ khi xưa… Thành tướng quân chìm trong hồi tưởng.
Ba năm trước, ngày Tấm hoàng hậu trở về….
Điền Mộ Vân dẫn theo mấy thị vệ thân cận đi gặp hoàng hậu. Trong lòng thấp thỏm không yên, nửa vui mừng nửa lo sợ. Chàng đứng trước cửa cung hồi lâu rồi mới quyết định bước vào, thị vệ nhanh chóng truyền báo cho hoàng hậu. Nhìn thấy dung nhan yêu kiều thấp thoáng sau tấm màn mỏng, lòng chàng không giấu nổi niềm hân hoan nhưng lại nhanh chóng lụi tắt bởi nàng đã thuộc về người khác, kiếp này mãi mãi ông cũng không còn cơ hội nữa. Chàng tự nhủ, đời này kiếp này nhất định sẽ bảo hộ người, vì người mà làm tất cả…. Năm ấy, chàng chính là người bí mật ôm xác Tấm đem phong ấn dưới màn băng. Chàng nhờ đạo sĩ, những bậc cao nhân tìm cách hồi sinh Tấm, nửa tháng ròng vô vọng. Cũng may cuối cùng có một đạo cô huyền bí xuất hiện, đạo cô ra điều kiện trao đổi, chỉ cần chàng chịu lấy dung nhan chàng ra đổi, cô ta sẽ cho Tấm một con đường hồi sinh, dù cho nàng ấy bị người hại chết bao nhiều lần cũng có thể sống lại. Không do dự, Điền Mộ vân đồng ý ngay. Đạo cô thoáng chút kinh ngạc, lòng thầm nghĩ: xem ra trời đã se duyên lầm cho Tấm rồi. Đạo cô làm phép cho Tấm hồi sinh dưới nhiều thân phận khác nhau và cho nàng ấy tự quyết định số phận của kẻ thù mình. Còn về Điền Mộ Vân, đạo cô đã cho chàng uống một viên đan dược, dung mạo chàng ta lập tức thay đổi, không còn là vẻ anh tuấn tiêu sái, thay vào đó là đầu tóc bạc phơ. Nhưng không vì thế mà mất đi vẻ lẫm liệt kiêu hùng của một đại tướng quân. Năm đó, Điền Mộ Vân vừa tròn hai mươi tuổi.
– Điền tướng quân, ngài có đồng ý giúp ta một việc hay không? Hoàng hậu hỏi.
– Nương nương, có chuyện gì xin người phân phó, mạt tướng dù có tan xương nát thịt cũng sẽ không từ. Điền tướng quân nói.
– Ta cần ngươi cùng với ta diễn một vở kịch. Hoàng hậu nói.
– Diễn kịch. Điền Mộ Vân hoài nghi.
– Phải, là diễn kịch, ta đã cho họ bốn lần cơ hội được sống, bốn lần cơ hội để hối cải nhưng xem ra họ chưa bao giờ hối hận về tội lỗi của mình. Ta một nửa muốn trừng phạt họ, một nửa muốn buông tay. Hoàng hậu Tấm nói.
– Mạt tướng hiểu, xin người cứ phân phó. Điền Mộ Vân nói.
– Ngươi cho binh sĩ của mình một mặt chuẩn bị cho ta một nồi nước sôi lớn, một mặt chuẩn bị một cỗ ngựa và một ít ngân lượng, y phục chờ sẵn ở Tây thành. Ta cần phải làm một việc hệ trọng. Hoàng hậu Tấm nói.
– Mạt tướng cho người làm ngay. Điền Mộ Vân nói.
– Ngươi lui xuống trước, giờ Tý đêm nay chờ ta trước cửa cung. Tấm hoàng hậu nói.
– Mạt tướng cáo lui.
Nói rồi, Điền Mộ Vân rời khỏi hoàng cung, lập tức cho người chuẩn bị y như lời Tấm dặn. Về phần Tấm, một mình nàng ngồi trong hậu cung ngổn ngang trăm mối tơ vò. Bốn lần nàng  hóa thân, nàng đã nhận ra chân tình và giả dối nhưng nàng vẫn không đành lòng nhìn hắn bị người hại. Lần này, nàng quyết định trở về một mặt là trừng phạt kẻ hại nàng, một mặt cứu giúp hắn. Dù sao, hắn cũng là người đã từng cho nàng cuộc sống ấm no đầy đủ, dù sao hắn cũng là người đầu tiên mà nàng yêu.
Màn đêm buông xuống nhanh, thời khắc ngày tàn đã qua lâu rồi. Con người cũng nên sớm tỉnh ngộ.
– Bẩm hoàng hậu, người cần đến đã tự mò đến rồi. Một cung nữ nói.
– Ngươi lui xuống trước, ta không cho gọi không ai được phép bước vào đây. Tấm hoàng hậu nói.
– Dạ…
Nói rồi, cung nữ lui ra, Tẩm cung nàng im phăng phắc. Một mùi phấn son nồng nặc thổi tới, kẻ đó đã đến.
– Tỷ tỷ người về rồi! Cám quý phi lên tiếng.
– Muội còn nhớ đến ta hay sao? Tấm vừa nói vừa quay lại.
Cám bất giác thất thần, sắc đẹp ấy có gì không thực, trong như băng, trắng như tuyết nhưng lại khiến cho người ta rùng mình. Đây dường như không phải là Tấm ngày xưa nữa. Đã đi tới bước này, Cám cũng không còn cách nào khác, đành cười gượng nói: Tỷ tỷ thật xinh đẹp, còn xinh đẹp hơn trước đây nữa!
Tấm mỉm cười, nàng nói: Muội muội có muốn được xinh đẹp giống như ta hay không?
Cám nghe nói vậy, trong lòng vừa phập phồng lo sợ vừa ham muốn, cô nói: Dạ, muội muốn, nếu có thể xinh đẹp như tỷ, dù có đánh đổi bất cứ thứ gì muội cũng bằng lòng. Thời gian này, muội chợt nhận ra chỗ dựa đáng tin nhất chính là bản thân mình, mình phải biết tranh thủ từng cơ hội một dù chỉ có một phần nhỏ thành công cũng nhất định không từ. Ánh mắt Cám phát ra từng tia lửa.
Dục vọng thường đẩy con người ta đến chỗ diệt vong. Nghe những lời Cám nói, Tấm nhận ra dục vọng của Cám không những không tắt mà còn mạnh hơn trước, có lẽ Cám muốn đoạt thứ gì đó cao hơn nữa, chứ không phải là vị trí hoàng hậu của Tấm. Lẽ nào, lẽ nào cô ta muốn đoạt vương vị? Tấm càng suy nghĩ càng cảm thấy đáng sợ. Tấm quyết định triển khai kế hoạch của mình.
– Được rồi, nếu muội đã quyết định như vậy, thì hãy theo ta vào trong. Tấm nói và bước đi.
Cám lần bước theo sau, vừa lo sợ vừa ham muốn.
– Đến nơi rồi, Tấm nói: đây, đây chính là cách khiến muội có thể trở nên xinh đẹp như ta.
Cám nhìn xuống và thấy một bồn nước sôi ngùn ngụt trong lòng sợ hãi, bất giác lùi lại.
– Sao, sợ rồi à? Tấm hỏi.
Cám rùng mình, bao nhiêu kí ức ngày xưa ùa về, những lần cô hành hạ Tấm, giết chết Tấm, từng khung cảnh một như từng cuốn phim quay chậm xoáy vào trí nhớ cô, cô khó thở cảm thấy hơi lạnh len lỏi vào tận sâu trong xương tủy. Cô ấp úng: Muội, muội…  Cám quay lưng định bỏ chạy. Tấm cho người giữ lại, Tấm nói:
– Đến giờ phút này, muội có hối hận hay không? Muội nên biết, những lần ta chết đó là những lần ta phải thay da đổi thịt, xương cốt con người làm sao có thể chịu đựng nổi? Những lúc giết ta, muội có bao giờ nghĩ đến tình nghĩa tỷ muội của chúng ta hay không? Nếu muội không thích ta, muội có thể ghét ta, hành hạ ta nhưng tuyệt đối không được giết ta, muội đã giết ta lại còn cướp phu quân ta, ngôi vị của ta. Muội đã đánh mất đi lương tri của một con người cần phải có. Kẻ giết người hết lần này đến lần khác, máu tươi đã nhuộm đỏ cả đôi bàn tay, muội vẫn nghĩ mình có thể yên ổn để hưởng hạnh phúc hay sao? Tấm càng nói mi tâm càng ửng đỏ, sắc giận lai láng. Gương mặt trắng ngần kia bỗng chốc khô khốc xa vời, mông lung huyền ảo, nửa thực nửa mê.
Cám sợ hãi quỳ xuống: tỷ tỷ, tỷ có thể không tha cho ta nhưng tỷ xin tỷ hãy vì đứa bé, dù gì nó cũng là cháu của tỷ. Cám nói.
– Đứa bé, đứa bé đó là con của muội với quân vương? Tấm hoài nghi hỏi.
Cám không dám nhìn thẳng mặt Tấm, im lặng hồi lâu rồi mới trả lời: phải!
Tấm quay ra nói với binh lính: dẫn hoàng tử vào đây.
Cám nhìn thấy con mình, mặt cắt không còn một giọt máu. Nhìn lại gương mặt Tấm, Cám càng hoảng sợ. Cám nói: thì ra tỷ đã biết hết rồi. Vậy tại sao còn chất vấn muội?
– Muội oán trách ta, muội nghĩ mình có tư cách đó không? Tấm phất tay, binh sĩ dẫn con Cám ra ngoài.
Cám nhìn theo con bất lực. Cám quay sang cầu xin Tấm: tỷ, muội xin tỷ đừng làm hại nó, muội sẽ mang nó đi thật xa, chỉ cần tỷ tha cho nó và mẫu thân muội, ba người bọn muội mãi mãi không xuất hiện trước mặt tỷ nữa.
– Tha thứ cho muội, muội có bao giờ thương xót cho ta hay không? Ngày đó muội ra tay giết ta, muội có từng hối hận chưa, muội có từng sám hối chưa? Tấm nói.
– Tỷ, thật ra không đêm nào muội ngủ ngon, muội luôn gặp phải ác mộng, lương tâm muội dằn vặt nhưng đã….Cám nói.
– Đã làm thì làm cho trót, giết người một lần thì ngại gì lần thứ hai phải không? Tấm hỏi.
– Nếu đã biết lỗi sao còn muốn đoạt ngôi? Muội nên biết đứa trẻ đó không phải là con của hoàng thất, một mai bị phát hiện số phận của nó sẽ ra sao? Muội có từng nghĩ cho nó hay chưa? Muội biết tại sao ta đưa nó ra ngoài hay không? Nếu ta không đưa nó ra, nó sẽ sống làm sao khi biết được bộ mặt thật của mẹ nó, thân phận thật sự của mình? Muội nghĩ quân vương không hoài nghi muội thì người khác cũng sẽ không hoài nghi muội sao? Hoàng thất vốn dĩ vô tình. Ta đã sớm biết được điều đó. Muội có biết vì sao ngày đó ta về giỗ phụ thân mà chỉ đi có một mình hay không? Bởi vì, ta nhận ra nửa đời trước khi vào hoàng cung của ta mới là những ngày tháng tự do tự tại nhất dù ta bị muội và kế mẫu hành hạ nhưng ta có thể thảnh thơi trò chuyện với đàn trâu, với cây cỏ, có thể khóc có thể cười,… Còn hoàng cung, tường thành cao vời vợi, người ngoài làm sao hiểu được nỗi đau đó? Tấm nói một tràng.
Cám rơi nước mắt nói: muội hiểu, muội hiểu nhưng tất cả đều đã muộn màng. Lần thứ tư, muội hại chết tỷ cũng chính là lần muội chết lòng thật sự. Muội nghĩ chỉ cần tỷ chết, tất cả mọi thứ của tỷ, ngôi vị  và quân vương đều sẽ thuộc về muội nhưng muội đã lầm.
– Muội đã lầm, đến lần thứ tư giết ta muội mới nhận ra hay sao? Tấm hỏi.
– Tỷ nói vậy là sao? Cám mơ hồ hỏi.
– Nếu người ấy thật tâm đặt ta vào trong tim ắt hẳn muội đã không có cơ hội  được sống chứ đừng nói tới chuyện vào được hoàng cung. Tấm nói.
– Tỷ, tỷ… muội sai rồi, sai thật rồi. Cám nói.
– Nói cho ta biết muội muốn làm gì? Cha của đứa bé thật sự là ai? Tấm hỏi.
Cám ấp úng, lưỡng lự không muốn trả lời. Thấy vậy, Tấm nói:
– Nếu muội do dự, ta không còn cách nào khác cứu được nó đâu. Thái hậu từ lâu đã nghi ngờ thân phận của nó. Nếu bây giờ nó không ở trong tay ta muội nghĩ nó sẽ ra sao? Nỗi ô nhục của hoàng thất mình muội có thể gánh được hay sao?
– Tỷ tỷ, chỉ cần tỷ chịu giúp muội, chuyện gì muội cũng sẽ nói cho tỷ biết. Cám nói.
– Vậy hãy nói rõ mọi chuyện cho ta. Tấm nói.
– Thật ra, ngày đó vào cung muội có quen biết một thị vệ, hắn ta rất tốt với muội. Nhưng muội lại chỉ chăm chăm vào quân vương và ngôi vị hoàng hậu nên không thật lòng với hắn, chỉ muốn dùng tình cảm dụ dỗ hắn, để hắn làm việc cho muội. Đến lúc muội mang thai, muội đành làm liều lừa dối quân vương. Thật ra, đêm đó muội và quân vương không xảy ra chuyện gì cả. Nhưng muội càng tiếp cận quân vương thì càng nhận ra sự nhu nhược và vô tình của ngài nên muội mới chết lòng. Còn tên thị vệ đó chẳng mấy chốc bị xung vào quân doanh đi đánh trận. Ngày hắn đi, muội đã từng nghĩ muội sẽ rất vui sướng nhưng không ngờ đến khi nhận được tin báo tử của hắn, muội nhìn đứa bé, muội lại đau lòng đến lạ. Muội không dám nói cho ai biết, kể cả mẫu thân muội cũng giấu. Muội nhận ra trong cung muội chẳng có địa vị gì cả. Và muội, muội đã sa ngã, muội đã làm nội gián cho Quân quốc, điều kiện trao đổi là ngày con muội lên ngôi vua, cả nước Việt sẽ xưng thần….
– Cái gì, muội điên rồi! Tấm hoảng hốt.
– Bây giờ, có lẽ binh sĩ của họ đã tiến vào biên ải, có một số đã ẩn nấp sẵn ở kinh thành chờ phối hợp hành động với muội. Bản đồ cả hoàng cung muội đã đưa cho bọn chúng rồi. Cám nói.
– Muội điên rồi, muội điên rồi. Mau cho ta biết, bọn chúng đang ẩn nấp ở đâu. Tấm nói.
Cám chìa tay đưa sơ đồ và kế hoạch hoạt động cho Tấm, Tấm lập tức cho truyền Điền Mộ Vân vào, cho người lập tức triệt hạ bọn quân phản loạn. Về phần Cám, Tấm nói: nếu muội đã chịu khai nhận sự tình, ta sẽ giữ lời hứa tha cho muội, nhưng muội phải đồng ý với ta một chuyện.
Cám nói: chỉ cần giữ được mạng của ba người việc gì cô cũng đồng ý.
Tấm nói: giao sinh mạng của muội cho ta và cùng ta diễn một vở kịch.
Về phần kế mẫu của Tấm, thấy Cám sang tẩm cung của Tấm quá lâu mà không về, bà lo lắng, càng lo lắng càng bất an. Bà liều mạng đến gặp quân vương.
– Quân vương, xin người hãy cứu Cám quý phi, dù gì quý phi cũng đã sinh cho người một hoàng tử. Kế mẫu của Tấm nói với nhà vua.
Quân vương vốn dĩ không thích bà ta nhưng lại không tiện từ chối, bèn cho người đỡ bà ta dậy và nói: có chuyện gì?
– Bẩm quân vương, Tấm hoàng hậu muốn trả thù. Bà nói.
– Trả thù. Quân vương nghe nói thế, hai đầu lông mày nhăn lại, ngài nói: Các ngươi theo ta đến tẩm cung hoàng hậu. Còn bà, hãy quay về trước.
Nói rồi, quân vương bước đi. Kế mẫu của Tấm bất an muốn đi theo nhưng đã bị một binh sĩ ngăn lại.
– Ngươi là ai? Bà ta hỏi
– Ta là ai không quan trọng. Muốn gặp lại con ngươi và cháu ngươi thì hãy đi theo ta. Binh sĩ đó nói (đây là Thành tướng quân lúc còn nhỏ)
Bà ta nửa tin nửa ngờ nhưng cũng nhắm mắt bước theo, chuyện đã đến nước này chỉ có thể đi bước nào tính bước đó. Bà theo tên binh sĩ bước tới Tây thành.
Về phần quân vương: sau khi nhận được tin ngài lo lắng đi thật nhanh tới tẩm cung Tấm hoàng hậu, chỉ sợ nàng ta hận quá mà làm chuyện dại dột. Suy cho cùng đó cũng là người phụ nữ mà ngài yêu nhất, ngài không muốn cô ấy phạm sai lầm. Vừa đến nơi, cảnh tượng mà ngài thấy chính là…
Làn khói trắng bay bay trong gió, Cám quý phi nằm trong bồn nước nóng, Tấm hoàng hậu thản nhiên như không. Quân vương bất lực, ngã xuống, ngài nói: ngay cả cơ hội báo thù nàng cũng không để ta giúp nàng. Tại sao?
Tấm quay sang bước tới, đôi mắt nàng nhìn xa xăm, nàng lấy tay lau mồ hôi trên trán quân vương, nàng nói: Có những việc một khi đã thực hiện mãi mãi không thể nào quay lại nữa. Ta và chàng chỉ có thể kết thúc ở đây. Chàng nên quay về chấn chỉnh lại binh mã, chuẩn bị đánh địch, ta chỉ có thể giúp chàng đến đây thôi, con đường phía sau chàng phải tự bước tiếp. Duyên đã tận, ta cũng phải đi rồi. Tấm phất tay, quân vương ngất xỉu, Tấm gọi: Người đâu, đưa quân vương về tẩm cung. Số còn lại nghe theo sự phân phó của ta.
Đám binh sĩ còn đang phân vân thì Tấm đưa ra lệnh bài điều binh. Đám binh sĩ nhất tề đồng loạt quỳ xuống nhận lệnh. Tấm cho binh sĩ đến những nơi Cám đã nói lục xét và bắt toàn bộ số sát thủ mai phục. Thù trong đã diệt, còn giặc ngoài Tấm chưa biết phải tính sao? Lượng binh mã lớn như vậy, nếu không có mặt quân vương, liệu họ có nghe theo nàng hay không? Trong lúc đang phân vân, do dự thì hoàng thái hậu bước tới, bà nói: Việc còn lại để ta lo, cám ơn ngươi đã cứu nó. Trước đây là ta có lỗi với ngươi, nếu có thể qua khỏi kiếp nạn này, ta sẽ không truy cứu chuyện cũ….
– Bẩm thái hậu, đây là chức trách của thần thiếp, là một thê tử thì nên bảo vệ phu quân mình, là một con người thì nên có trách nhiệm với quốc gia đất nước. Tấm nói.
– Ngươi nói vậy là có ý gì? Chẳng lẽ ngươi muốn rời đi? Hoàng thái hậu hồ nghi hỏi.
– Đã đến lúc rồi, thời gian của thần thiếp không còn nhiều, việc sau này đã không còn tới lượt thần thiếp lo liệu nữa. Có chuyện này, thần thiếp mạn phép cầu xin thái hậu. Tấm nói.
– Ngươi nói đi. Hoàng thái hậu nói
– Xin người trao trọn  binh quyền và ngọc tỷ cho quân vương, ngài ấy cần phải trưởng thành, người không thể bảo vệ ngài ấy như trẻ con được, có những việc cần phải có mặt của ngài ấy. Tấm nói.
– Ta hiểu rồi. Ngươi có dự tính gì không? Thái hậu hỏi.
– Trời cao đất rộng, bốn bể là nhà. Thần thiếp xin giã từ người nơi đây. Tấm nói.
– Ngươi thật sự không đợi nó tỉnh hay sao? Thái hậu hỏi.
– Trùng phùng rồi li biệt, li biệt rồi trùng phùng. Đời người phút chốc trôi qua, mấy năm qua thần thiếp đã ngộ ra nhiều điều. Tấm nói.
– Ngươi cần ta chuẩn bị gì không? Thái hậu hỏi, dường như đang luyến tiếc.
– Không cần nữa, tất cả như mây khói đã qua rồi, thần đi đây. Nói rồi, Tấm biến mất để lại ánh mắt đờ đẫn của mọi người và màn đêm thinh lặng của hoàng cung.
Tây thành.
– Cô đợi ở đây trước, lát nữa sẽ có người dẫn con cô và mẹ cô đến đây, trên xe có một ít tiền bạc và y phục, các người hãy đi thật xa, đừng quay về nơi này nữa. Thành binh sĩ nói (Thành tướng quân tương lai)
– Còn tỷ tỷ, ta có thể gặp tỷ ấy một lần nữa không? Ta còn có chuyện phải nói. Cám nói, dường như cô đang hối hận vì đã giấu điều gì?
– Tấm hoàng hậu chỉ phân phó có bao nhiêu đó, các người liệu sự mà làm, ta đi đây. Nói rồi, binh sĩ đi mất.
Cuối cùng thì mẹ Cám cũng tới, Cám nói hết với mẹ mọi chuyện, bà ta cảm thấy cắn rứt lương tâm. Hai mẹ con nhìn lại kinh thành một lần nữa rồi lên xe đi mất. Một cơn mưa đổ xuống, dấu vết bánh xe đã không còn.
– Ngươi tha thứ cho họ thật sao? Đạo cô hỏi.
– Tha thứ hay không tha thứ đã không còn quan trọng nữa. Ta không giết họ nhưng không tha thứ cho họ, ta không tha thứ cho họ nhưng không thể nhìn họ đi vào con đường tuyệt mệnh. Tấm nói.
– Cô thật khiến cho ta bất ngờ đó Tấm. Đạo cô nói.
– Đừng gọi ta là Tấm, từ nay ta tên là Ly Lạc Thủy. Tấm nói.
– Ly Lạc Thủy, một cái tên thật lạ. Đạo cô nói.
Tấm chỉ mỉm cười không nói gì thêm. Tấm quay lưng đi, hành trang của nàng chỉ có thanh kiếm và con ngựa bạch, nàng thúc ngựa đi nhanh về phía trước. Cát bụi mịt mù hay mưa rơi giăng lối, nàng chưa từng quay đầu nhìn lại phía sau. Trên tầng cao nhất của kinh thành có một con người đang dõi mắt nhìn theo, ánh mắt đậm màu bi thương.
– Quân vương, xin người bảo trọng long thể. Một tiểu thái giám nói.
Một trận gió thổi qua, một tràn máu tươi nhuộm đỏ hoàng bào.
– Điền tướng quân, Điền tướng quân, ngài ấy đi thật rồi hay sao? Thành binh sĩ tìm mãi không thấy…
– Ngày đó ngài đi, thuộc hạ thực sự rất lo lắng. Không ngờ ba năm sau lại có thể tương ngộ ngài nơi đây. Thành tướng quân nói.
– Cũng là vì cứu quân vương, sau khi rời khỏi kinh thành, ta luôn lén lút đi theo sau Tấm hoàng hậu, lặng lẽ bảo hộ nàng ấy. Điền tướng quân nói.
– Ba năm rồi ngài vẫn chưa thể từ bỏ sao? Thành tướng quân nói.
– Ta sẽ không bao giờ từ bỏ. Chỉ cần nhìn thấy nụ cười của nàng ấy, dù nụ cười ấy không dành cho ta. Điền tướng quân nói.
– Vậy chừng nào cô ấy mới phát giác ra ngài vẫn luôn theo sau? Thành tướng quân hỏi.
– Là khi ta giúp nàng ấy đánh bọn cướp, mà không là ta chứng kiến nàng ấy đánh bọn cướp cứu người, lúc đó ta cũng bất ngờ thì ra nàng ấy biết võ công. Nàng ấy nhìn thấy ta, thoáng chút bất ngờ… và cứ thế mấy năm nay ta luôn đi theo sau nàng ấy. Điền tướng quân nói.
– Tấm hoàng hậu không đuổi ngài đi sao? Thành tướng quân hỏi.
– Không, nàng ấy chỉ nhìn ta, không nói gì. Điền tướng quân nói.
– Ta càng lúc càng rối, thật chẳng hiểu nổi Tấm hoàng hậu của chúng ta. Thành tướng quân nói.
– Nếu ngài đã ở đây thì chắc Tấm hoàng hậu cũng đang ở đây? Thành tướng  quân dò hỏi.
– Ta đến đây là theo lệnh của nàng ấy, nàng ấy muốn ta cứu quân vương. Ba tháng trước chúng ta có gặp lại Cám quý phi, Cám quý phi đã nói với Tấm hoàng hậu một bí mật mà khi xưa cô ấy giấu. Điền tướng quân nói.
– Bí mật gì? Thành tướng quân hỏi.
– Quân vương không bị bệnh mà là bị trúng độc mãn tính, nếu trong vòng ba năm không có thuốc giải nhất định sẽ đột tử. Ta và Tấm hoàng hậu khó khăn lắm mới tìm ra thuốc giải nhưng lại không thể quay về kinh thành được nên đành để lộ chút tin tức để quân vương tự tìm đến. Điền tướng quân nói.
– Tấm  hoàng hậu đối với quân vương thật là tình thâm. Điền tướng quân, ngài có bao giờ hối hận chưa? Thành tướng quân hỏi.
– Chỉ cần điều nàng ấy muốn ta nhất định sẽ thành toàn. Điền tướng quân nói.
Ái tình làm cho con người ta đau khổ nhưng cũng chính ái tình khiến còn người ta đắm say. Ngươi mau giúp ta đưa quân vương vào phòng, ngài ấy cần phải tịnh dưỡng. Nói rồi, Điền tướng quân và Thành tướng quân đưa quân vương vào phòng.
Dung nhan này vẫn không thay đổi, chỉ trách chúng ta không phải là người cùng đường. Ta từng yêu người nhưng ta không thể ở bên người. Kiếp này chúng ta vô duyên, kiếp này ta nợ một người khác, nợ người ấy cả sinh mệnh, nợ người ấy cả tình yêu. Có lẽ, kiếp sau, ta sẽ dùng kiếp sau của mình để chờ đợi người ấy.
– Nàng đừng đi. Quân vương lên tiếng.
– Đã đến lúc rồi, ta đã không còn là người nữa. Thời gian mà huynh ấy đổi cho ta là có hạn định. Nay hạn định đã đến, ta chỉ có thể quay về chốn u linh đợi ngày đầu thai. Tấm nói.
Quân vương nghe thế bật dậy, ngài nói: nàng từ bỏ ta thật sao?
– Là chúng ta không có duyên số, ngay từ lần đầu ta chết chúng ta đã hết duyên rồi. Người kiếp này ta nợ không phải là ngài. Cả kiếp sau nữa, chỉ mong chúng ta đừng bao giờ gặp lại nhau. Tấm nói.
– Đừng, đừng li khai ta. Quân vương níu kéo.
– Quá muộn rồi, bình minh đã lên, ta phải biến mất. Nói rồi, Tấm biến mất cùng với ánh sáng mặt trời.
Quân vương đờ đẫn nói: ta đã lỡ mất nàng, mãi mãi lỡ mất nàng.
Ngoài trời từng đợt tuyết rơi lớn, Điền Mộ Vân một mình bước đi trong mưa tuyết, trái tim dường như đông cứng lại, mái tóc của chàng đã trắng nay còn trắng hơn, chàng thẫn thờ như người mất hồn. Nàng đã đi ta còn ở lại làm gì nữa? Một trường kiếm cô độc, kiếp này đã lỡ nhau…
Xa xa có một dáng người lúc ẩn lúc hiện đưa tay như muốn chạm vào người chàng nhưng không được, kiếp này đã ngược lối dương gian.
– Đi thôi. Hắc bạch vô thường nói.
Tấm quay mình bước đi, Điền Mộ Vân kiếp sau ta nhất định chờ huynh.
Ngọc Kiều Long

 

No Responses

Write a response