NHỚ
Nhiều lúc buồn chẳng hiểu vì đâu?
Con người ta sao có quá nhiều bộ mặt?
Ta ngây thơ nên nghĩ đời chân thật
Phút vô tình đôi mắt ướt đẫm sương…
Cố nhân như người cũ qua đường
Bước chân loạn nhịp yêu thương xa vời
Tình xưa xa khuất mù khơi
Mây trời biệt xứ người ơi… phũ phàng…
Ta về lối cũ lang thang
Câu từ bỏ ngỏ lệ tràn đôi mi
Đường cũ từng chung bước đi
Giờ sao cô lẻ mình ta đi về?
Tìm người trong cõi đê mê
Khóc tình dang dở lời thề phai phôi
Bước chân cô độc đơn côi
Tìm về dư ảnh bồi hồi tim đau…
Kỉ niệm rồi cũng phai màu
Ta chỉ tiếc chứ không thể nào cứu vãn
Giấc mơ xưa cả một trời lãng mạn
Thế mà người cũng đã bước sang ngang….
Tình xưa đổi lấy phũ phàng
Nước mắt hóa đá mơ màng tim đau
Giật mình tự hỏi vì sao?
Chia tay ngược lối ta đau vì người…
Xưa kia chẳng thiếu tiếng cười
Giờ đây lệ đổ mà người nào hay?
Ta đây sống kiếp tù đày
Khóc thương dĩ vãng đắng cay giày vò….
Ta về gom nhặt tàn tro
Hương xưa phấn cũ nỗi lo trong lòng
Mất người… biền biệt tháng năm
Còn ta lẻ bước âm thầm cô liêu…
Ngọc Kiều Long – nganmaytronggio
P/s
Chỉ mong những ngày tháng sắp tới người được bình an, được sống hạnh phúc mà không cần lo nghĩ nhiều về cuộc sống. Riêng ta, ta không mong cầu gì cho mình nữa! Đau cũng sẽ đến ngày hết đau, khổ cũng sẽ đến ngày hết khổ. Một mình ta, thiết nghĩ ta cũng có thể sống hết cuộc đời này. Chỉ có điều những nỗi nhớ sẽ mãi phải mang theo, mang theo đến cùng tận của cuộc đời mà không cách nào tháo gỡ được nỗi nhớ ấy.
Tướng Quân –nganmaytronggio.com