BIỆT KHÚC 3
Và tôi sẽ chết vào một ngày êm ái
Bản tình ca chẳng còn ai hát trong đời
Và tôi nguyện cầu cho vạn ngày mơi
Tôi sẽ hồi sinh ở một phương trời
Nơi có ánh sáng của muôn ngày mới
Nơi có thể chắp đôi cánh bay xa ngàn khơi
Nơi chẳng còn ai nhớ tôi trong đời
Nơi chẳng còn ai giận hờn, trách móc
Và tôi cũng chẳng buồn tiếc nuối tháng năm xa
Ai cũng có một mùa hoa
Một mùa hoa với bao ước mộng
Ai cũng từng yêu và từng nhớ mong
Ai từng bước và đi trong âm thầm
Sẽ hiểu được sự cô đơn của mưa
Và sự lạnh lẽo của mùa đông ấy
Đôi mắt nhân tình khẽ động đậy
Vòng tay ôm siết nhớ từng giây
Đôi môi khẽ chạm lời tình ái
Nguyện thề muôn kiếp mãi không phai
Mặc kệ thời gian êm đềm trôi mãi
Người với người tay trong tay
Tôi từng mơ có một lâu đài
Từng ước ao tháng ngày hạnh phúc
Cùng ai kia vinh nhục không rời
Nhưng số trời làm sao tránh khỏi?
Yêu đến cuối cùng cũng nuốt lệ chia phôi
Ai kia đâu hiểu được tình tôi?
Tôn thờ mãi mãi chiếc nôi tình đầu
Ai kia nào hiểu vì đâu?
Chẳng lời giã biệt, chẳng câu tạ từ…
Tôi về ôm trọn cánh thư
Viết cho người đó… câu từ yêu thương
Ai kia lỗi nhịp con đường?
Người đành hai lối yêu thương xa rời
Tưởng rằng còn có ngày mơi
Ai ngờ giã biệt không lời chia xa
Riêng tôi ôm một màu hoa
Ru tình thổn thức xót xa đau lòng
Biết rằng chẳng thể nhớ mong
Vĩnh hằng thịnh thế chỉ trong ngôn tình
Ngọc Kiều Long