KHÚC ĐÔNG PHAI
Tôi gặp em vào một chiều đông lạnh
Nắng nhạt nhòa vương vấn tà áo ai
Em lặng bước trên con đường dài
Chân lơ đãng đi về miền hoang hoải…
Tôi chậm bước trên con đường xa ngái
Lặng nhìn em một chiều đông phai…
Đâu ai ngờ từ ấy ta xa mãi…
Nơi phương trời vẫn nhung nhớ bóng hình ai?
Giờ mùa đông đang dần quay lại
Tôi đưa tay ôm lấy hình hài
Trong mộng tưởng mơ ngày gặp lại
Chỉ tiếc rằng chỉ có đông phai?
Ôm giá lạnh khi người đi mãi
Giấc mơ xưa cùng xây lâu đài
Nay chìm mãi vào trong ảo vọng
Tòa thành ấy phong kín ngàn năm…
Ngọc Kiều Long