CHIA TAY TÌNH ĐẦU
Có những lúc nhìn lại quá khứ
Em hỏi lòng không biết từ lúc nào đã yêu anh?
Từng cơn gió mùa đông đang bắt đầu lạnh
Trái tim em như thấp thỏm từng hồi
Chỉ một phút giây nữa thôi… chúng mình hai ngả rẽ…
Hai phương trời cách biệt anh ơi!
Em muốn khóc… thật lòng em muốn khóc…
Xa nhau rồi… biết khi nào ta gặp lại?
Rồi anh sẽ quên em, quên em mãi…
Quên đi những kí ức tuổi học trò
Em e rằng tim rơi lệ đắng
Nếu có một ngày ta mãi xa nhau…
Cũng phải thôi anh… ta sắp giã từ…
Trang giấy trắng của một thời ngây dại
Vì vụng về em chưa dám nói…
Anh biết không… em đã thầm khóc
Khi nghĩ đến ngày chúng mình chia tay
Em đã khóc khi nhận ra mình thật dại dột
Lỡ yêu anh rồi! yêu nhiều lắm! anh biết không?
Em không dám nói… sợ anh từ chối…
Và chúng ta sẽ chẳng thể nhìn mặt nhau
Và như thế em sẽ rất đau khổ
Khi đánh mất anh, mối tình đầu…
Em lặng bước… em thầm lặng bước…
Dõi theo anh không một phút rời
Chỉ một ánh nhìn là tim em xao xuyến
Dù ngụy trang mình dưới lớp vỏ vô tư
Giấu được ai nhưng làm sao giấu được?
Trái tim mình – kẻ phản bôi em!
Nó đập liên hồi, nó như xúi giục
Yêu đi, nói yêu anh đi còn ngại ngùng gì?
Con phố chiều nay có nhiều điều khác lạ
Thoáng phút trầm buồn như đang suy ngẫm về ai?
Nẻo đường chiều nay dường như vắng lặng
Như thiếu dáng ai sánh bước đi về?
Và em một kẻ bộ hành cô độc
Từng bước buồn nhớ kỉ niệm ngày xưa
Thoáng chút day dứt, suy tư, mặc niệm…
Khi tình yêu mình giữ mãi trong tim…
Cơn mưa chiều nay có gì hối hả?
Sao dội vào tôi kỉ niệm một thời?
Làm nước mắt lăn dài trên má
Nuối tiếc một thời tôi đã đi qua…
Ngọc Kiều Long