Không đề

KHÔNG ĐỀ

Em không hiểu là lỗi tại ai?
Mà mùa thu cứ vương hoài nỗi nhớ
Em không hiểu vì sao muôn thuở?
Thu u buồn như lạc trong mơ

Tình yêu một thuở tôn thờ
Còn vương hoa tím ngẩn ngơ muôn chiều
Còn đây một chút cô liêu
Cùng em sánh bước những chiều bên nhau

Thu xa tự muôn thuở nào?
Còn em tiếc nuối ngọt ngào khi xưa
Thu này vương vấn cơn mưa
Ướt lạnh vai áo người xưa xa rồi

Thu này lại khóc chia phôi
Em còn nhung nhớ đứng ngồi không yên
Thu này vương nỗi u phiền
Trái tim nhỏ lệ triền miên tháng ngày

Thu này đã xa vắng ai?
Con tim lỗi nhịp tình phai hỡi người!
Thu này thiếu vắng nụ cười
Còn dòng lệ đỏ ru người năm xưa
Thu này nước mắt hóa mưa
Rơi từng thiên thạch cho vừa biển khơi
Mưa trắng xóa giữa một biển trời
Em khao khát ngày mơi… không thể?

Người đi xa quên mất lời thề
Câu thơ lạc nhịp tái tê cõi lòng
Bây giờ lạc giữa thu không
Ngu ngơ em bước vẫn trông chờ người…

Thu này cố bước tươi cười
Nhặt dòng lệ vỡ gượng cười… trái tim
Chợt nhận ra em vẫn kiếm tìm
Bóng hình xưa cũ dịu êm tháng ngày

Chợt nhận ra kí ức đã phai
Chỉ còn tâm niệm thay lời chia ly…
Ngọc Kiều Long – nganmaytronggio.com

P/s

Bài thơ không đề cũng như chính chúng ta không đặt nổi cái tên cho quãng thời gian đó. Đâu còn gì nữa để mà hi vọng! Đã lâu rồi mỗi người một nơi, liệu bây giờ gặp lại có nói lên được lời gì không? Có nên tìm kiếm, chờ đợi nữa không…?

…Hay là để mặt cho thời gian làm phôi phai ký ức?

Tướng Quân – Nganmaytronggio.com

8

No Responses

Write a response