HẠO NAM BÀI PHONG – BẢN TÌNH CA NHUNG NHỚ
Vô tình cùng em hội ngộ
Vô tình ta bước cùng nhau
Vô tình trái tim thổn thức
Vô tình ta mãi cách xa
Làm sao mà quên thù nhà
Hận nước thuở ấy ta quên sao đành?
Làm sao em hiểu lòng anh
Khi mà định mệnh sẵn dành lối đi?
Đau lắm em nào có biết?
Giọt nước mắt anh rơi trong mưa…
Là khóc cho duyên tình ta đó…
Khi hai kẻ thù bỗng chốc hóa yêu thương…
Hạo Nam anh từng bày thiên môn trận
Giết bao người đối địch cùng anh
Vậy mà hôm nay anh lại rơi vào thiên môn trận…
Của ái tình, của số kiếp trời dành cho anh…
Anh muốn bỏ đi, bỏ đi thật xa…
Để mãi mãi là một Hạo Nam cao ngạo
Đứng trên bao người tột đỉnh quyền uy
Bàn tay anh từng hô mưa gọi gió
Đẩy quân Tống vào vòng điêu linh
Hoán chuyển càn khôn có ai nào bằng…
Nhưng Bài Phong, em là Bài Phong!
Đã thắp lên trong anh ngọn lửa…
Của ái tình, của khát vọng yêu thương!
Trong phút chốc anh như người lạc hướng
Thù xưa hận cũ chẳng có nghĩa gì…
Lần đầu tiên anh đứng trong mưa
Vòng tay dịu dàng ôm một người con gái…
Không một chút toan tính mưu đồ!
Ánh mắt kia đủ sức thiêu đốt…
Hạo Nam anh – thiên môn trận oai hùng
Lí trí anh đã từng khuất phục
Bởi sự lương thiện, dịu dàng của Bài Phong!
Cái gật đầu ấy không hề suy tính
Cám ơn em đã cho anh giấc mơ ngọt ngào…
Nhưng biết làm sao trời đã định sẵn?
Hạo Nam anh phải phục quốc, Phong à!
Ngọc bội đây như là kỉ niệm
Gửi lại cho em người con gái anh yêu!
Lặng lẽ nhìn em rơi nước mắt
Tình yêu kia xâu xé tim gan
Đã quyết chia tay sao anh vẫn không đành?
Dõi theo em từng bước, từng bước một…
Trở về Dương gia mái nhà bình yên
Đó mới là nơi thuộc về em…
Nơi định sẵn hai ta hai ngả rẽ…
Đừng theo anh chỉ có phong ba bão tố
Em giận anh sao không cứu Đình Quý?
Để cho hắn phải chết không vẹn toàn?
Xin lỗi em, Hạo Nam anh ngàn lần không thể…
Cứu người Dương gia, kẻ địch lớn nhất của mình…
Nhưng thật lòng anh không muốn…
Có một ai làm tổn thương Bài Phong!
Một lần nữa anh đành lộ diện
Cứu em khỏi tay bọn sát thủ triều đình…
Suốt chặng đường kia em chẳng nói gì
Chỉ liếc nhìn rồi lẳng lặng bỏ đi
Chỉ tức giận rồi buông lời xua đuổi
Nhưng anh biết Bài Phong yêu anh!
Dù hai ta mãi là địch thủ
Anh vẫn muốn đưa em đến nơi an toàn..
Kìa! Phía trước là trại lính…
Của Dương gia quân, của những người thân em
Quãng đường kia sao mà ngắn ngủi?
Đã đến giờ ta phải chia tay…
Đưa mắt nhìn em thêm lần nữa
Anh bồi hồi, đau xót lắm em ơi!
Phân vân giữa hai nẻo chính tà
Anh lê bước chẳng biết mình sẽ về đâu
Rẽ vào một thôn làng bé nhỏ
Anh chợt khao khát mình có một mái nhà…
Với Bài Phong sớm tối bên nhau…
Nhưng phục quốc là di nguyện của phụ hoàng
Anh không thể vì tình riêng mà gạt bỏ
Bài Phong ơi! Anh xin lỗi..
Trở về Liêu bang, anh sẽ trở về
Thống lãnh quân Liêu lập thiên môn trận
Đàn áp quân Tống khôi phụ Bắc Hán
Để làm tròn di nguyện của cha…
Một lần nữa anh gạt bỏ con tim mình
Vùng vẫy đau đớn bởi thiên môn trận…
Ái tình! Bài Phong…
Nơi Liêu quốc anh gặp em lần nữa
Cũng dáng hình ấy, cũng đôi mắt thiết tha
Em xin anh đừng lập thiên môn trận
Hãy là Hạo Nam của lòng em…
Bài Phong ơi!_ Hạo Nam anh đã tỉnh
Vừa bỏ ái tình – Bài Phong trở ngại lớn nhất của anh…
Xin lỗi em, đừng trách anh bạc tình
Giết em rồi lòng anh mới yên tĩnh
Đừng trách anh!
Nhìn lưỡi gươm kia bay tới
Tim không đành… đau lắm… Phong ơi!
Quế Anh đã đến và cứu được em
Anh vui sướng dường con tim loạn nhịp
Dù trước em anh rất tuyệt tình!
Thiên môn trận biến hóa vô hình
Tình ta kết lại chôn vùi ngàn năm…
Cơ trời cho ta tao ngộ
Xác thân này những tưởng hóa hư vô?
Mười sáu năm sống trong mơ hồ
Mười sáu năm sống trong một thân phận khác…
Lại một lần nữa con tim anh loạn nhịp vì em
Bài Phong ơi! Định mệnh trớ trêu
Sao cứ đưa ta tới miền thương đau?
Mười sáu năm mới gặp lại nhau
Hạo Nam anh xin một lần nói rõ
Trái tim anh trước Bài Phong
Lòng nhủ lòng không thể mất em lần nữa…
Anh xin giã từ cái tên Hạo Nam
Cái tên đã lập thiên môn trận
Vùi chôn tình yêu trong oán hận thâm thù
Hạo Nam anh không còn kiêu ngạo
Thay vào đó một Trương Ngưu thật thà
Ngày ngày chốn núi đồi reo ca
Bông cúc vàng hẹn ước tình ta đó!
Anh sẽ chăm chút cho chúng tốt tươi
Rực rỡ cả một màu vàng nơi dốc núi
Để chờ đợi em, chờ đợi em…..
Ngọc Kiều Long – Nganmaytronggio.com