Người ra đi

NGƯỜI RA ĐI

Lẽ nào chúng ta đã mất nhau
Và mùa xuân đã chết tự hôm nào?
Đôi môi thắm nay chìm vào hư ảo
Ta nghẹn lòng khóc trong nhói đau….

Người ra đi chẳng một lời chào
Tiếc tình xưa cũ với bao nồng nàn…
Người ra đi bước trong lang thang
Ta về cô quạnh nhớ nàng từng đêm

Người ra đi sau một màn đêm
Ta thổn thức bên thềm nhung nhớ
Người ra đi để tình dang dở
Ta đợi chờ dệt mộng thành thơ…

Người ra đi ta hóa thẫn thờ
Dẫu rằng biệt khúc tình thơ không còn
Người ra đi con tim héo hon
Ru ta dòng lệ đâu còn tin yêu?

Người ra đi xác xơ tiêu điều
Ta ở lại chịu nhiều đớn đau
Người ra đi ngày tháng mất nhau
Còn ta lẻ bước nhói đau đêm dài…

Người ra đi còn lại đắng cay
Ta đây uống cạn tháng ngày biệt li
Người ra đi chẳng nhớ chi
Chỉ ta ru khóc đôi mi kiếm tìm?

Người ra đi cùng bao hoài niệm
Chết trong lòng khẽ nhói con tim…


Ngọc Kiều Long

No Responses

Write a response