DUYÊN
Duyên hỡi tháng ngày qua ly biệt
Em và tôi mỗi đứa một phương trời.
Tưởng rằng nhung nhớ không vơi
Ngờ đâu dĩ vãng một thời phôi pha?
Em ra đi giữa trời nắng hạ
Tôi nghe mưa xối xả bên thềm
Em ra đi nỗi nhớ dịu êm
Tôi về thả khúc êm đềm tháng năm…
Em ra đi giữa lúc thâm trầm
Tôi ở lại khóc thầm từng cơn
Em ra đi để lại oán hờn
Tôi ru trọn kiếp cô đơn tình này…
Em ra đi để lại đắng cay
Tôi về gom lại bi ai cuộc đời
Gửi người vào một sớm mơi
Có sao lại nỡ quên lời thề xưa?
Hạ về vắng những cơn mưa
Thu qua đông tới cũng vừa bốn năm
Tình tôi chắp cánh âm thầm
Nay thành biệt khúc lặng câm chờ người…
Ngọc Kiều Long – nganmaytronggio.com