LÃNH THANH THU
Như hoa, như mộng, như tình đôi ta
Giấc mơ khép lại giữa đoạn đời nghiệt ngã
Ngọn lửa vô tình xóa sạch giấc mơ xa
Em đã khóc vì tình yêu đó
Sao sớm tàn dưới ánh bình minh?
Em không là hướng dương nên không ồn ào, vội vã,…
Em không là mặt trời nên đánh mất tình ta….
Em chỉ là đóa hoa, một đóa hoa bách hợp
Nở trong âm thầm, lặng lẽ mà thôi…
Ai đó bảo anh: sao không làm hoa nở lại?
Anh nói rằng: hoa tàn, hoa nở, lẽ tự nhiên….
Rồi ngẩng mặt nhìn người đối diện:
Dù sao hoa cũng nở một lần?…
Em nhận ra trong sâu thẳm ấy
Đằng sau lời nói và ánh mắt kia
Đang mở ra một hồi kết…
Dành cho đôi ta hai kẻ dị biệt
Từng dối lòng sẽ mãi bên nhau….
Ngọn lửa vô tình thiêu cháy niềm đau
Em nhung nhớ từng hồi ức cũ
Lặng lẽ rời đi trong đám tro tàn
Thời loạn lạc nên nhiều kẻ li tan
Ta đã yêu, đã thề ước và đã từng vì nhau mà đau trong câm lặng…
Em cứ ngỡ tình ta chẳng phải cách ngăn
Nào ngờ vận số… thôi đừng trách số phận
Hai toa tàu, hai điểm đến, hai phương trời cách biệt nhau….
Em sẽ sống tháng ngày còn lại….
Cùng con yêu dệt tiếp một giấc mơ
Một lần lỡ là ngàn lần cách biệt
Hoa tàn, hoa nở, lẽ hiển nhiên
Dù quá khứ không hoàn toàn tuyệt đẹp
Nhưng em biết ta luôn giữ trong tim mình
Vẫn vẹn nguyên tình yêu thanh thuần thuở ấy
Và em biết chúng ta sẽ không có ngày gặp lại
Thôi thì chúc nhau nửa đời còn lại bình yên
Ngọc Kiều Long