Gặp gỡ Cao Trường Cung

GẶP GỠ CAO TRƯỜNG CUNG

Tháng năm buồn vì người cô lẻ

Gạt lệ sầu ta bước trong mưa

Thời oanh liệt đổi ngày hoa mộng

Cùng giai nhân hát khúc hoan ca

Tình theo gió hóa ngàn mộng đẹp

Đáp đền ai cho thỏa nhớ nhung…

Ngày nắng hạ mang bên mình nỗi cô độc, khung cảnh xung quanh lại như trêu cợt lấy tôi. Chính thức giới thiệu với các bạn, tôi tên là Cao Nhất Minh, Nhất trong duy nhất, Minh trong ánh sáng, nghĩa của tên tôi là luồng ánh sáng duy nhất. Nghe ra cũng có chút tự hào bạn nhỉ? Năm nay tôi 27 tuổi, là thành phần ế có thâm niên, vừa điên vừa tửng, được cái mê tiểu thuyết ngôn tình và luôn tưởng tượng một ngày đẹp trời soái ca sẽ xuất hiện tỏ tình với mình. “Đúng là ảo tưởng, tâm thần cấp độ cao”, bạn bè tôi ai cũng bảo thế. Không biết có phải ông trời thương xót tôi không mà mùa hạ năm ngoái trong một lần đi dã ngoại, tôi đã gặp được soái ca, nhưng lại là soái ca của người khác. Câu chuyện cụ thể là thế này:

Đoàn tham quan của chúng tôi dự kiến sẽ đi tìm hiểu, chụp ảnh rừng núi, chủ yếu là rừng phách. Tôi rất háo hức vì bao lâu nay tôi rất yêu thích loài cây này, trông nó thật đặc biệt, nhất là vào mùa hạ với sắc vàng tuyệt đẹp. Với tôi cây phách giờ đây là vương hậu của chốn núi rừng Tây Bắc đầy huyền bí và thơ mộng….
Mải mê suy nghĩ, tôi vô tình bỏ xa mọi người trong đoàn tham quan. Có những lúc vô tình lại mở ra cho ta một cảnh giới mới, một sự thức tỉnh mới. Trong làn sương mờ ảo, tôi cứ bước, cứ bước….
Khung cảnh hiện ra trước mắt tôi có gì đó vừa quen thuộc vừa lạ lẫm… Tôi đã đến nơi rồi hay sao? Cả một khu rừng phách hiện ra với sắc vàng óng ánh, thỉnh thoảng có vài cơn gió nhẹ thổi qua làm xao động từng tán cây, phiến lá. Cơn gió ấy không đủ mạnh để xua tan cái nóng nực của mùa hè nhưng nó lại mang đến cho tôi một niềm vui nhẹ. Xa xa, thấp thoáng bước vào sâu trong khu rừng ấy, dưới tàn cây che rợp có bóng dáng một mĩ nam tử đang múa kiếm, tà áo trắng bay bay trong gió (soái ca trong truyền thuyết đây sao?). Đến gần hơn, còn có một nữ tử đang đánh đàn, âm thanh nghe thật êm dịu. Nhìn đôi tiên đồng ngọc nữ ấy, đâu ai biết được họ đã từng có một thời vang dội, hào hùng, đẫm lệ, đau thương nhưng mĩ lệ vô vàn. Không cầm nổi lòng mình, dường như bị mê hoặc bởi khung cảnh trước mắt, tôi cố gắng bước thật nhẹ nhàng để tránh kinh động bức tranh diễm lệ kia. Chủ ý ban đầu, tôi chỉ định ngắm nhìn nhưng không may vì quá mải mê bước tôi đã va phải hòn đá ngã nhào xuống đất. Bức tranh tuyệt mĩ bị tôi phá hoại hoàn toàn, tiếng đàn im bật, tôi ngẩng đầu lên thì lưỡi kiếm đã chìa vào mặt (thật đúng là số nhọ). Mỹ nam tử cất tiếng hỏi: Cô nương là ai?

Đôi mắt đầy sự tự tin pha chút kiêu ngạo, lạnh lùng, đường nét gương mặt thanh tú hài hòa. Dường như tạo hóa đã đem tất cả những nét mĩ lệ thổi vào con người này tạo nên một kiệt tác của nhân loại. Tôi không khỏi trầm trồ, thán phục, đang miên man suy nghĩ chưa kịp định thần, tôi cảm nhận được hơi lạnh tỏa ra từ lưỡi kiếm, tôi giật mình.
Mỹ nam tử cất tiếng hỏi thêm một lần nữa: Thật ra cô nương là ai? Đến đây có mục đích gì?
Anh định giết tôi? Nhìn thấy lưỡi kiếm trước mắt tôi không khỏi lo sợ, bất giác tôi lùi lại đằng sau theo quán tính.
Mỹ nam tử vẫn kiên nhẫn hỏi tôi: Cô nương là ai? Ai sai cô nương đến đây?
Tôi… tôi…tôi … không có ác ý. Chỉ là vô tình bị lạc vào khu rừng này thôi. Tôi là khách tham quan vì sơ ý nên đi lạc, anh đừng giết tôi. Gương mặt mỹ nam tử thoáng chút bối rối.
Trường Cung, thiếp thấy cô ta không phải là người xấu, chàng không cần phải căng thẳng như vậy. Nữ tử áo trắng vừa nói vừa bước tới, khuôn mặt sáng như ánh trăng, làn môi hồng màu hoa đào nở rộ, thập phần xinh đẹp. Tôi ngẩn ngơ, hồn bay phách lạc, thầm cảm ơn cô ấy. Mỹ nữ mỉm cười, cầm lấy thanh kiếm trên tay nam tử.
Lạc Niệm, mỹ nam tử gọi tên cô ấy trong giọng điệu pha chút dịu dàng.
Chàng yên tâm, theo sự quan sát của thiếp thì cô ta không phải người xấu.
Lạc Niệm, ta tin nàng. Mỹ nam tử vừa nói vừa thu kiếm lại.
Tôi thở phào nhẹ nhõm. Tôi không phải người xấu. Tôi tên là Cao Nhất Minh, lần này bước vào đây, mục đích chủ yếu là tận mắt nhìn ngắm khung cảnh núi rừng đầy huyền bí này. Chỉ là không ngờ, tôi có thể gặp được một đôi tiên đồng ngọc nữ như hai người. Tôi có một câu này muốn hỏi không biết hai người có vui lòng trả lời hay không?
Có việc gì cô cứ nói, chỉ cần không làm ảnh hưởng đến cuộc sống của tôi và Lạc Niệm là được. Mỹ nam tử nói.
Thật ra… thật ra tôi nghe Lạc Niệm cô nương gọi anh là Trường Cung. Không biết Trường Cung anh có phải là Lan Lăng Vương Cao Trường Cung hay không?
Hỏi xong tôi chợt thấy hối hận. Mỹ nam tử nhìn tôi cảnh giác.
Thật ra cô là ai?
Tôi đã nói rồi, tôi không phải là người xấu, tôi sẽ không hại anh, xin anh hãy tin tôi.
Dường như anh ta nhìn thấy sự chân thành trong lời nói của tôi. Anh ta nói:
Phải, nhưng đó đã là chuyện của trước đây, còn bây giờ ta là Cao Trường Cung, Cao Trường Cung của Lạc Niệm. Vừa nói Trường Cung vừa quay sang nắm lấy tay Lạc Niệm, ánh mắt thắm thiết dịu dàng. Dường như trong mắt họ chỉ có đối phương.
Đây là Cao Trường Cung mà tôi luôn ngưỡng mộ đây sao? Nếu không tận mất nhìn thấy tôi sẽ không tin là sự thật. Con người ấy, vị dũng tướng ấy lại có những phút giây dịu dàng như thế. Tình yêu, chỉ có thể là tình yêu: sâu đậm, nhớ nhung, day dứt, đắm say, nuối tiếc, trân trọng.  Tình cảm của hai người thật đáng để tôi ngưỡng mộ!
Trường Cung quay sang nói với tôi: gặp được cô ở đây cũng xem như có duyên. Chi bằng cô cùng chúng tôi về tệ xá nghỉ lại vài hôm, như vậy Lạc Niệm sẽ rất vui.
Tôi không ngần ngại đồng ý ngay, tôi bước theo họ vào sâu trong rừng, qua một dòng suối nhỏ nước trong vắt, nhìn thấy cả bầu trời in bóng, từng đàn cá tung tăng lượn vòng. Bất giác tôi hỏi: con suối này trông thật nên thơ và êm đềm, không biết nó tên gì nhỉ?
Trường Cung nói: đây là suối Ảo Vọng. Những người chấp niệm quá sâu, sát nghiệp quá nặng sau khi tắm mình trong dòng suối này sẽ tự giác tỉnh ngộ. Chính dòng suối này đã giúp tôi thấu suốt nhiều điều.
Anh có thể kể cho tôi nghe chuyện của anh và Lạc Niệm cô nương không? Tình yêu của hai người bắt đầu từ khi nào? Mối tình của hai người có nhận được sự chúc phúc của thân hữu hay không?
Chuyện này nói ra thật dài dòng. Lạc Niệm là món quà vô giá, sự an ủi cuối cùng mà ông trời dành cho tôi. Lần đầu tiên gặp nàng ấy…. trong một lần tôi dẫn binh đi đánh giặc, tôi đã bị thương tuy đã chiến thắng nhưng lương thực ít ỏi, binh sĩ mệt mỏi. Tôi cho binh sĩ hạ trại tạm nghỉ chân.
Điện hạ. Một tướng dưới trướng Cao Trường Cung nói
Có việc gì? Cao Trường Cung đáp lời và hỏi.
Thuộc hạ muốn dẫn một vài huynh đệ ra bờ sông bắt cá, hái một ít quả dại. Xin điện hạ cho phép. Một tướng của Cao Trường Cung tâu.
Được, nhưng ngươi phải dặn dò họ chú ý an toàn, không được làm ảnh hưởng cuộc sống người dân nơi đây. Cao Trường Cung nói.
Thuộc hạ tuân mệnh. Tướng dưới trướng Cao Trường Cung tiếp lời.
Ngươi lui đi. Cao Trường Cung nói.
Hộc Luật Quang bước vào, sắc mặt hơi lo lắng: điện hạ nên sớm vào thành phục mệnh.
Ta biết ý của huynh. Dù sao họ cũng là thuộc hạ dưới trướng ta, từng cùng ta vào sinh ra tử. Ta biết đại vương và bọn gian nịnh trong triều luôn muốn trừ ta. Có câu là phúc không phải họa, là họa không thể tránh khỏi. Ta đã cho người gửi thư về phục mệnh trước, khoảng thời gian này cứ để họ thoải mái một chút…. huynh chỉ cần quan sát thật kĩ đừng để họ làm việc gì quá đáng là được. Cao Trường Cung nói.
Điện hạ, ta biết rồi! Hộc Luật Quang nói.
Ta muốn đi dạo xem xét tình hình xung quanh một chút, huynh không cần theo ta. Nói rồi, Cao Trường Cung phi ngựa đi.
Mỹ nam tử mặc áo bào màu trắng, cưỡi trên con ngựa màu trắng vừa mang nét mĩ lệ, vừa mang nét ngông cuồng. Chàng dừng ngựa bên cạnh con suối nhỏ, con ngựa trắng chắc đã mệt mỏi nên đã lao xuống uống nước ngay, uống xong nó nằm nhai cỏ cạnh gốc cây. Trường Cung ngã người xuống đám cỏ, mắt ngước nhìn trời xanh mây trắng. Chàng nhắm mắt lại lắng nghe từng tiếng gió thì thào, đang trong cơn mơ màng, Trường Cung nghe có tiếng đánh nhau, chàng tỉnh dậy, thúc ngựa chạy theo hướng tiếng binh khí.
Phía trước có một đám người áo đen, hơn một chục tên vây đánh ba người, hai nữ một nam. Dường như họ là một gia đình, chắc là đã đắc tội ai rồi đây. Đôi phu phụ kia đã bị thương nặng, vừa đánh vừa nói: Niệm nhi, con mau chạy đi, bảo quản đàn cho tốt, đừng trả thù cho chúng ta.
Phải. Ta và mẫu thân con chỉ mong con sống vui vẻ và hạnh phúc. Phụ thân nữ tử áo trắng nói.
Nữ tử áo trắng không nghe, nàng nhất quyết ở lại cùng phụ mẫu. Một nhát kiếm đoạt mạng đôi phu phụ ngã xuống, ánh mắt bi thương hướng về Lạc Niệm: chạy đi, chạy đi con. Người cha ráng sức tàn ôm chặt tên sát thủ. Lạc Niệm lần lượt chứng kiến cái chết của cha mẹ, nàng căm phẫn: Tây Môn Tuyết, ngươi ra đây cho ta.
Đám sát thủ cười lớn: chỉ cần giết con bé này, đem đàn về phục mệnh là ta có thể nhận thưởng rồi. Tiểu cô nương đừng trách bọn ta, có trách hãy trách ông trời.
Nữ tử ôm xác phụ mẫu, cô gạt nước mắt cầm lấy thanh kiếm đang nhuốm máu, xông vào đánh nhau với bọn sát thủ. Chợt một tia sáng lóe lên cả đám sát thủ chỉ còn thoi thóp hơi tàn. Giữa khung cảnh đẫm máu, nam tử đeo mặt nạ, áo bào trắng xuất hiện. Nữ tử áo trắng thoáng chút bất ngờ, sau đó nàng cất tiếng nói: đa tạ công tử đã ứng cứu.
Nam tử đeo mặt nạ sắt cất giọng luyến tiếc: nếu ta đến sớm hơn thì có lẽ đã cứu được họ.
Không phải lỗi của công tử, là do phụ mẫu tôi tin lầm kẻ phản trắc, đến phút cuối cùng phải chịu họa diệt môn. Nữ tử nói, tay gạt nước mắt, nàng đỡ xác phụ mẫu lên xe.
Để ta giúp một tay. Nam tử đeo mặt nạ sắt nói.
Nữ tử khẽ gật đầu. Thế là hai người họ đưa xác đôi phu phụ bạc mệnh lên xe.
Nam tử đem mặt nạ sắt hỏi: cô nương định đi đâu? Có cần tôi giúp đỡ gì không?
Đến Huyễn Huyễn thành. Nữ tử nói.
Huyễn Huyễn thành? Nam tử đeo mặt nạ sắt nghi ngờ: trên đời này còn có một nơi như thế hay sao?
Đa tạ công tử đã cứu giúp. Hiện tại tôi không biết lấy gì báo đáp, chỉ có cây pháo hoa này, tôi xin tặng công tử, khi gặp chuyện khó giải quyết chỉ cần công tử đốt nó lên, tôi sẽ biết mà đến tương trợ.
Nữ tử đưa cây pháo hoa cho nam tử đeo mặt nạ sắt, nàng đánh xe đi thẳng.
Nam tử đeo mặt nạ sắt chợt hỏi: tại hạ Cao Trường Cung, xin hỏi quý danh của cô nương?
Tôi tên Trịnh Lạc Niệm.
Xe ngựa cứ thế mà đi xa dần. Nam tử đeo mặt nạ sắt nhìn theo hồi lâu rồi lên ngựa đi theo hướng ngược lại.
Vậy bao giờ hai người mới gặp lại nhau? Tôi không nhịn được bèn hỏi.
Khoảng hai tháng sau, chúng tôi tái ngộ. Trường Cung nói. Lần này, tôi nhận lệnh đánh dẹp Đột Quyết. Trong một lần trà trộn vào doanh trại, dò thám quân tình. Quân Đột Quyết tàn nhẫn, chúng bắt bớ người dân vô tội làm tù binh hòng chiếm đoạt đất đai, của cải. Đêm đó, tôi một mình lẻn vô doanh trại dự định cứu tù binh trước rồi mới đánh Đột Quyết sau nhưng không ngờ nàng ấy lại nhanh tay hơn. Tình thế ép buộc hai chúng tôi phải phối hợp với nhau mới có thể giải cứu được nô lệ, giết được tên cầm đầu quân Đột Quyết. Kết quả lần đó chúng tôi chiến thắng…
Vậy, lúc đó Lạc Niệm cô nương có đồng ý đi với anh không?
Lúc đầu thì không? Tôi đã thuyết phục cô ấy rất lâu cô ấy mới đồng ý. Tôi còn nhớ, lúc đó…
Lạc Niệm cô nương, cô có thể không đi được không?
Bèo nước tương phùng, tôi là người trên giang hồ, huynh là người của triều đình, chúng ta vốn dĩ không chung đường. Chỉ e, không nhận được sự chúc phúc của người khác, rất có thể còn ảnh hưởng đến tương lai của huynh.
Lạc Niệm cô nương, Trường Cung tôi chinh chiến nhiều năm, chưa có lần nào chiến thắng mà cảm thấy vui vẻ như thế này. Cô có biết vì sao không?
Vì sao?
Thật ra, tôi… tôi thích cô…
Huynh… ý của huynh là sao? Tôi không hiểu? Huynh đường đường là Lan Lăng Quận Vương oai danh thiên hạ, nhất định nữ nhân yêu thích huynh rất nhiều, một nữ tử như tôi không xứng để huynh phải bỏ tâm sức như vậy.
Có gì không xứng đáng, tôi thích cô và cô chắc hẳn cũng thích tôi… phải không?
Lạc Niệm cúi đầu không đáp, lúc đó tôi đã nhận ra suy đoán của mình không sai, quả thật cô ấy cũng có tình cảm với tôi, nhưng cô ấy lại xoay người bỏ đi, dường như cô ấy muốn chạy trốn tình cảm của mình.
Thế anh đã để cho cô ấy đi một lần nữa sao? Tôi không nhịn được nên hỏi.
Đường nhiên là không, lúc đó…
Lạc Niệm. Tôi vội chạy theo nắm tay cô ấy: Đừng trốn tránh, tôi muốn biết câu trả lời của cô nương. Xin hãy cho tôi một cơ hội.
Nhưng tâm tư tôi không giống như những cô gái khác, tôi không chấp nhận phu quân mình bên cạnh người phụ nữ khác, dù là trong bất cứ hoàn cảnh nào.
Đời này Trường Cung chỉ cần một mình Lạc Niệm, ngoài nàng ra, tôi thề sẽ không lấy bất kì người con gái nào khác. Nếu trái lời thề nguyện chết không toàn thây.
Trường Cung, huynh không cần phải thề độc như vậy. Đây không phải lần đầu chúng ta gặp nhau nhưng tôi vẫn có chút chưa quen.
Không sao, tôi có thể đợi cô. Đời này, Cao Trường Cung xem như không có gì hối tiếc, nếu phải để mất nàng tôi xem như đã chết rồi. Thật ra ngay từ lần đầu gặp nàng, tôi đã thích nàng rồi, tình cảm đó cứ lớn dần lên, tôi không cách nào chế ngự được.
Vậy hoàng thượng có chấp nhận để cho hai người kết hôn (à không thành thân) hay không? Tôi không nhịn được nên hỏi.
Ban đầu thì không. … nhưng chẳng bao lâu sau người lại đồng ý. Lúc đó, tôi quá đỗi vui mừng nên không rõ dụng ý bên trong….thì ra từ lâu ngài ấy luôn nghi ngờ tôi, cho là tôi có lòng làm phản. Chấp thuận để tôi thành thân với Lạc Niệm là để tôi yên lòng. Ngày ấy, tôi uống phải rượu độc nhưng không chết cũng là nhờ Lạc Niệm và các tướng sĩ dưới trướng ra tay giúp đỡ.
Hả, thật không ngờ! Vậy sau đó, anh và họ quyết định như thế nào? Anh vừa có tài lại có đức phục chúng sao không thống nhất thiên hạ? Tôi nhanh miệng hỏi tiếp.
Với tôi, thiên hạ không bằng dân an cư lạc nghiệp. Ngai vàng không bằng tình huynh đệ thủ túc và hơn hết quyền lực không thể nào sánh với Lạc Niệm của tôi. Trường Cung trả lời, giọng điệu khoan thai, trầm ấm.
Anh có bao giờ hận hoàng thượng hay không? Câu hỏi tự đáy lòng đã thắc mắc từ lâu của tôi.
Hận, oán? Tôi đã từng rất hận, rất oán ngài ấy. Nhưng nếu không có li rượu độc kia, tôi sẽ không có được sự yên bình ngày hôm  nay. Quãng đời trước của tôi phụng sự cho đất nước, cho dân tộc không có gì oán trách, tôi đã làm hết trách nhiệm của mình, thịnh suy tồn vong của một đế chế một mình tôi không thể thay đổi được. Trường Cung nói trong hoài niệm.
Anh có bao giờ nghĩ nếu anh là vua, Bắc Tề sẽ không mất hay không? Tôi tiếp tục phiên phỏng vấn của mình.
Tôi chưa bao giờ có suy nghĩ đó. Dục vọng khiến con người ta trở nên thấp hèn. Chấp niệm đẩy con người ta vào vòng khổ ải. Duy chỉ có buông bỏ mới khiến cho tâm bình an. Trường Cung trả lời một cách nhẹ nhõm.
Trong cuộc đời hành quân của anh, điều gì khiến anh đau khổ nhất? tiếp tục phỏng vấn.
Binh sĩ của tôi. Họ là người kề vai tác chiến cùng tôi. Có người bị thương tật, có người mãi mãi nằm xuống. Tôi chỉ có thể kính họ một chén rượu, thắp cho họ một nén hương. Tuyệt nhiên, không thể vỗ vai họ, nhìn thấy nụ cười, nghe được giọng nói của họ nữa. Trường Cung trả lời có chút nghẹn ngào, xúc động.
Nếu có thể lựa chọn, anh có chọn làm một quân nhân hay không? Phiên phỏng vấn đang đến kì quyết liệt.
Tôi yêu chuộng hòa bình, nếu có thể tôi chỉ mong ước mình có một cuộc sống thật thanh bạch, giản dị. Nhưng thời đại của tôi, thân phận của tôi  không cho phép tôi trơ mắt nhìn dân tôi, những người thân yêu của tôi lần lượt bỏ mạng, tôi càng không thể khoanh tay nhìn đất đai Bắc Tề bị chiếm đóng. Tôi có thể không chọn làm quân nhân nhưng tôi có một trái tim biết lắng nghe tiếng thở dài của đất nước, biết sự đau thương trong tiếng khóc của những người vợ mất chồng, người mẹ mất con, người con mất cha,… Cô còn nhớ con suối Ảo Vọng mà chúng ta vừa mới bước qua không? Chính con suối đó đã cứu sống tôi một lần nữa. Ngày tôi được ban rượu độc, Lạc Niệm đã cùng với các tướng sĩ của tôi bí mật diễn một vở kịch cho bọn nịnh thần, bè lũ gian tham thấy… thay vì uống rượu độc, tôi đã uống phải một liều thuốc mê cực mạnh, tôi đã hôn mê suốt bảy ngày bảy đêm. Lúc tỉnh dậy cơ thể không còn một chút sức lực, tôi nằm trong xe ngựa, người đánh xe ngựa lúc đó là ai cô biết không?
Là ai? Tôi kinh ngạc xen lẫn thắc mắc.
Chính là Huyễn Huyễn thành chủ. Bản thân tôi cũng bất ngờ, tôi cứ ngỡ mình đã xuống hoàng tuyền rồi, chứ đâu nghĩ bản thân được cứu đến đây. Sau đó, tôi mới được biết, Lạc Niệm cùng các tướng sĩ đã nhờ Huyễn Huyễn thành chủ giúp đỡ cứu thoát tôi. Đồng thời, lúc đó tôi cũng biết tin Bắc Tề đang đứng trước nguy cơ vong quốc, chiến sự căng thẳng, quân nước Chu dũng mãnh, với sự chỉ đạo của Vũ Văn Ung đã đánh chiếm được rất nhiều thành trì, quân Tề thua bỏ chạy tán loạn, hoàng đế vô dụng cuối cùng bại vong. Khi ấy, tôi rất căm phẫn, hận mình không có ở chiến trường đánh cho quân Chu tan tác, tôi còn dự tính quay về kinh thành xin  đại vương quyết một trận sống còn với quân Chu. Tiếc thay, đầu óc của tôi vẫn còn sôi sục, tinh thần vẫn còn hăng say nhưng Tề quốc đã đến ngày đại bại, lúc đó tôi đã muốn tự sát. Trường Cung nói trong hồi tưởng
Tự sát? Tôi kinh ngạc.
Nhưng Huyễn Huyễn thành chủ đã khuyên ngăn tôi. Một cách khuyên ngăn rất đặc biệt. Bà mang tôi đến con suối Ảo Vọng, bà ta đã trực tiếp ném tôi xuống dưới. Tôi còn nhớ trước khi quay đi bà ta đã nói như thế này:
Uổng công ta cứu ngươi từ Kim Dung thành, uổng công Lạc Niệm và binh sĩ ngươi dày công tính kế, uổng công cho họ chịu khổ nhục để cứu ngươi, cứu về một con người không biết phân nặng nhẹ, không rõ thời cuộc. Thế cục đã định, Bắc Tề hoàng đế đã đầu hàng, bây giờ Bắc Tề đã thuộc địa phận nước Chu, ngươi tới đó thì làm được gì? Dân chúng vừa mới trải qua một nạn kiếp, giờ ngươi đến phát động chiến tranh, há chẳng phải mang họ đến chỗ chết hay sao? Trường Cung – Lan Lăng Quận Vương xưa nay nổi tiếng yêu dân sao nỡ làm như vậy? Ngươi nên ở đây cảnh tỉnh, đừng để Lạc Niệm nhìn thấy ngươi lúc này, ta chỉ e cô ấy chịu không nổi….
Tôi trầm mình dưới nước suốt một ngày một đêm cho đến khi ngất xỉu. Khi tỉnh dậy, tôi đã ở trong Huyễn Huyễn sơn trang này, bên cạnh còn có Lạc Niệm, các tướng sĩ dưới trướng của tôi. Nhìn họ, bất giác tôi cảm thấy bản thân mình thật vô dụng, đã để họ phải lưu lạc tới một nơi như thế này. Nhưng cô biết họ đã nói với tôi như thế nào không?
Như thế nào? Tôi hỏi
Họ nói, đây mới chính là cuộc sống mà họ mơ ước. Bắc Tề là một kí ức tươi đẹp mà họ đã từng trải qua, họ muốn được sống một cuộc đời mới, một cuộc đời bình dị không binh đao.
Và anh đã thôi không rời khỏi Huyễn Huyễn thành nữa? Tôi hỏi
Khoảng thời gian đó khá khó khăn với tôi, tôi từng giả trang thành người buôn tơ lụa trà trộn vào Bắc Tề, nhìn ngắm cảnh vật con người nơi đây. Tôi thấy ở họ một cuộc sống mới, một nụ cười mới. Tôi nhận ra, chỉ cần họ vui vẻ là được, tôi đã là người của quá khứ, xem như đã không còn tồn tại nữa, cũng không nên cố chấp làm gì.
Nếu có được một ước muốn, anh mong muốn điều gì nhất? Tôi hỏi
Tôi mong muốn được hiểu rõ thêm về mẫu thân của tôi. Trường Cung trả lời có chút buồn
Mẫu thân của anh? Tôi nghi ngờ
Phải, trước giờ tôi chưa từng nhìn rõ dung nhan của bà ấy, tôi cũng không hiểu được những việc làm của bà ấy. Khi tôi thật sự trưởng thành, tôi đã không còn nhìn thấy bà ấy nữa. Trường Cung trả lời trong bùi ngùi.
Không ngờ số phận của anh lại đầy bi kịch như vậy? Tôi nói mà cũng buồn theo anh.
Ngày ấy, khi tôi tỉnh dậy, tôi đã không còn nghe thấy tiếng nói của bà ấy. Tôi chạy khắp nơi, hỏi han hết người này đến người khác nhưng không ai cho tôi một câu trả lời chính xác, họ chỉ lắc đầu rồi lặng lẽ quay đi. Tôi nghĩ, có lẽ bà ấy đã ra đi, đi đến một vùng đất xa, một nơi giống như Huyễn Huyễn thành này. Trường Cung bộc bạch.
Xin lỗi vì đã khơi lại vết thương lòng của anh. Tôi nói trong áy náy.
Phía trước có nhiều hoa quá, không biết đó là hoa gì? Tôi hỏi.
Đó là Bỉ ngạn hoa, màu đỏ như máu, là nơi ngăn cách giữa Huyễn Huyễn thành với thế giới bên ngoài. Trường Cung trả lời.
Bỉ ngạn hoa, thì ra đây chính là Bỉ ngạn hoa, trước đây tôi có coi trên mạng, không ngờ hôm nay lại có dịp được tận mắt nhìn ngắm như thế này. Nhưng Bỉ ngạn hoa lại mang quá nhiều bi thương. Tôi nói giọng buồn buồn.
Bi thương, đỉnh điểm của bi thương chính là sự buông bỏ chấp niệm. Trường Cung trả lời giọng thanh thản.
Tôi nghe nói thế nên cũng không hỏi thêm gì. Vừa bước tới đầu vườn, hoa bỗng chốc rẽ thành một lối đi như con đường mòn nhỏ. Thì ra ở đây có con đường bí mật. Tôi trầm trồ thốt lên.
Đi xuyên qua vườn hoa, con đường dần dần biến mất, khung cảnh bên ngoài chỉ còn một mảng màu đỏ, thật là ảo diệu: suối Ảo Vọng, Bỉ ngạn hoa, Huyễn Huyễn thành. Tất cả tên gọi đều mang một nét mơ hồ, huyền ảo, tôi thật không thể nào phân biệt được đây là thực hay là mơ nữa rồi!
Mời cô nương vào tệ xá. Trường Cung nói.
Huyễn Huyễn sơn trang! Thì ra vẫn còn một nơi đẹp như thế này! Tôi theo họ bước vào sơn trang. Từ xa có hai đứa trẻ, một trai một gái chạy tới reo vui.
Phụ thân, mẫu thân hai người đã về rồi! Hai đứa trẻ cùng nói.
Vị cô cô này là ai vậy? Hai đứa bé thắc mắc hỏi.
Đây là Nhất Minh cô cô là bạn của ta và mẫu thân con. Trường An, Trường Lạc chào cô cô đi. Trường Cung nói.
Chúng con chào Nhất Minh cô cô ạ. Hai đứa bé đồng thanh chào.
Chào hai con. Tôi đáp lời, không quên nở một nụ cười thân thiện.
Hai con ở nhà có ngoan không? Lạc Niệm hỏi.
Dạ ngoan. Hai đứa trẻ đồng thanh trả lời.
Phụ thân, mẫu thân hôm nay lão sư khen con làm thơ rất hay ạ! Bé trai nói.
Vậy à. Ngoan.
Phụ thân, người có thể cho con xin một điều không? Bé trai nũng giọng.
Điều gì? Trường Cung hỏi.
Con muốn đi cùng phụ thân và mẫu thân, con muốn biết bên kia Huyễn Huyễn thành là một thế giới như thế nào? Bé trai trả lời.
Như vậy rất nguy hiểm. Chừng nào con thật sự khôn lớn, ta sẽ cho con đi. Trường Cung trả lời.
Bé trai có chút buồn bã. Lạc Niệm an ủi: Trường An! Con nên hiểu cho phụ thân con, người chỉ vì lo lắng cho sự an toàn của con. Con xem, bây giờ con vẫn chưa trưởng thành, chưa có đủ khả năng bảo vệ bản thân, phụ thân con sao có thể yên tâm để con đi được. Vả lại, người có cho con đi, ta cũng không đồng ý.
Mẫu thân, con hiểu rồi. Con nhất định sẽ trưởng thành thật nhanh, sẽ không làm phụ thân và mẫu thân thất vọng.
Tôi nhìn gia đình họ, một nhà bốn người viên mãn, hạnh phúc, tôi thầm mỉm cười. Thì ra, số phận dành cho thần tượng của tôi không quá bi ai như tôi vẫn hằng nghĩ, tôi thầm cảm ơn thượng đế: người như anh sao có thể chết vì li rượu độc được, phải không Cao Trường Cung? Tối hôm đó, tôi dùng bữa cùng gia đình Cao Trường Cung.
Sáng hôm sau, tôi cùng gia đình họ đi tham quan Huyễn Huyễn sơn trang. Huyễn Huyễn sơn trang gồm nhiều hộ gia đình sống, nhìn từ bên ngoài Huyễn Huyễn sơn trang cũng giống như một tòa thành kiên cố, vững chắc. Ở đây, dân an cư lạc nghiệp, không lo họa chiến tranh, cướp giật, trộm cắp, phần đông họ là những tướng sĩ dưới trướng của Trường Cung nên kỉ luật rất nghiêm minh, cuộc sống ở đây ôn hòa, an bình, tuy dư dả song chưa bao giờ phù phiếm. Theo lời kể của Cao Trường Cung, Huyễn Huyễn thành có một vị thành chủ bí mật. Vị thành chủ ấy chính là người đã tiếp nhận Trường Cung, cũng là người giúp anh rửa hết oán hận nửa đời trước.
Bất giác tôi hỏi Cao Trường Cung: theo lời anh kể, thì Huyễn Huyễn thành chủ này nhất định là một người rất tài giỏi, có thể hô mưa gọi gió. Vậy anh có bao giờ gặp mặt vị thành chủ đó chưa?
Có thể xem như đã gặp mặt mà cũng có thể xem như chưa. Trường Cung trả lời.
Tôi không hiểu lắm. Tôi mơ hồ nói.
Người ấy thật sự đã từng xuất hiện bên tôi. Là ba hay bốn lần tôi cũng không rõ. Cũng có thể đó chỉ là ảo giác của tôi mà thôi. Trường Cung nói, giọng có chút ngậm ngùi, xúc động.
Vậy sao anh biết được người đó thật sự tồn tại? Tôi hỏi.
Trong những lần mơ hồ đó, có một vài lần tôi đã tỉnh. Lần đầu tiên phải kể đến đó là trong trận chiến với Đột Quyết. Lúc đó, tôi vừa mới trà trộn vào doanh trại của bọn chúng chưa được bao lâu. Chưa nắm rõ được đường đi nước bước của bọn chúng…. Trường Cung nói, gương mặt như đang hồi tưởng:….
Bọn cẩu tặc các ngươi mau giao Tiểu Ngưu ra đây! Nữ tử áo trắng nói.
Một nữ tử như ngươi dám xông vào doanh trại của bọn ta, thật đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Tên cầm đầu đội quân nói.
Đừng lẻo mép nữa, mau tiếp chiêu. Nữ tử áo trắng vung đàn tấu lên một khúc, binh sĩ chân tay run rẩy, đầu óc choáng váng. Ngỡ rằng lần này nàng nhất định sẽ thắng, không ngờ có tiếng tiêu từ đâu vọng vào phá vỡ trận pháp của nàng. Nội công và chưởng lực của người đó mạnh hơn, nữ tử áo trắng đã trúng một chiêu, máu tươi đổ đầy người, chẳng mấy chốc đã nhuộm đỏ cả bộ y phục. Trường Cung yên lặng quan sát đã lâu, nay thấy nàng bị thương như vậy, chàng không đành lòng toan cầm kiếm xông ra, chợt có một giọng nói ghìm chàng lại.
Bây giờ chưa rõ kẻ thổi tiêu ấy là ai. Nếu ngươi tùy tiện xông ra chưa chắc đã cứu được nàng ấy, mà e… sinh mạng của ngươi và thuộc hạ của ngươi cũng không giữ được, chi bằng ngươi cứ quan sát trước, tìm được sơ hở của đối phương rồi hãy cứu người sau. Giọng nói bí mật vang bên tai.
Người là ai? Trường Cung hỏi.
Lần sau tương ngộ ta sẽ nói cho người biết.
Nói xong, bốn bề yên lặng, xung quanh không một bóng người. Trường Cung nhìn về phía doanh trại, nữ tử áo trắng yếu thế dần suýt ngất lịm đi, Trường Cung không thể khoanh tay đứng nhìn nữa, chàng bay ra đỡ lấy thân thể đang sắp ngã xuống. Đám đông kinh ngạc: Ai, Ai thế?
Tiểu tử, ngươi là ai? Một tên lính hỏi.
Ta là ai không quan trọng, cả đám người các ngươi đánh một nữ tử yếu đuối, thật không đáng mặt  nam nhi. Trường Cung nói.
Nữ tử yếu đuối? Nếu ngươi muốn làm anh hùng như vậy ta toại nguyện cho ngươi. Bây đâu, bắt lấy hai người họ. Tên cầm đầu nói.
Cả đám binh sĩ xông ra đều bị Trường Cung đánh bật. Người thổi tiêu từ lâu đã quan sát Trường Cung, nhận ra đây không phải là một người bình thường, bèn cất giọng nói: Không biết cao danh quý tánh của các hạ là gì? Chẳng hay tại hạ có vinh dự được kết làm bằng hữu với các hạ không?
Ta và người bèo nước gặp nhau, mặt chưa rõ, tên chưa biết, lấy gì mà kết làm bằng hữu? Trường Cung nói.
Người thổi tiêu đang ở trong lều cười lớn, từ từ bước ra. Hắn vận một bộ y phục màu xanh, trên tay cầm một cây tiêu ngọc, dáng vẻ phong lưu anh tuấn, gương mặt đầy ma mị, nửa chính nửa tà. Trường Cung thầm nghĩ: người này thâm tàng bất lộ nhất định phải đề phòng.
Người thổi tiêu nhìn sang nữ tử áo trắng nói: sư muội, đã lâu không gặp!
Ta không có loại sư huynh như ngươi. Nữ tử áo trắng tức giận.
Lạc Niệm, cô quen biết hắn ta? Trường Cung hỏi, đoạn này anh quên Lạc Niệm chưa biết anh là chàng trai mang mặt nạ sắt.
Huynh, huynh là người đó. Nữ tử áo trắng bối rối, nghi ngờ.
Trường Cung khẽ gật đầu: Phải.
Nữ tử áo trắng nói tiếp: hắn chính là người đã hại chết phụ mẫu ta, cướp đoạt địa vị trưởng môn Tiêu Dao phái. Giờ đây lại hợp tác với người Đột Quyết bắt giết người vô tội, Tiểu Ngưu cũng bị bọn chúng bắt. Thù mới hận cũ hôm nay tôi phải tính rõ với hắn.
Thắng là vua, thua là giặc, phụ mẫu muội chết là do họ không thức thời, sao lại oán trách ta? Còn thằng bé Tiểu Ngưu đó, với muội chỉ là kẻ qua đường. Tây Môn Tuyết ta xưa nay hành sự cẩn trọng đâu dễ để kẻ khác thoát khỏi lòng bàn tay mình. Nếu muội là ta, muội có để cho đồ đệ của kẻ thù trốn thoát hay không? Tên thổi tiêu nói.
Trường Cung nghe đoạn đối thoại giữa hai người họ, anh đã hiểu được phần nào. Trường Cung nói: Lạc Niệm, cô yên tâm, tôi nhất định sẽ giúp cô rửa sạch mối thù này, diệt trừ Tây Môn Tuyết.
Trường Cung, tôi không muốn liên lụy đến người. Nữ tử áo trắng nói.
Quân Đột Quyết là kẻ địch của ta, Tây Môn Tuyết lại ở trong doanh trại của quân Đột Quyết. Vì thế, hắn cũng là kẻ địch của ta, sớm muộn gì ta và hắn cũng phải đánh một trận. Nói rồi, Trường Cung nhìn thẳng vào Tây Môn Tuyết.
Xem ra đêm nay không thể tránh được một cuộc ác chiến. Rất vinh dự được đấu với Lan Lăng Vương. Tây Môn Tuyết nói xong, đôi mắt hằn lên tia máu, giữa trán nổi lên một chấm đỏ, hắn cầm lấy cây tiêu thổi lên một khúc. Gió cát từ đâu kéo đến, rừng rậm xung quanh phút chốc tan tành, chim chốc tản lạc. Trường Cung nắm chặt thanh kiếm trong tay, nhìn thẳng. Thấy không làm được gì Trường Cung, Tây Môn Tuyết chuyển sang đấu võ, hai người đấu hơn một trăm chiêu, Trường Cung đang tìm cách đánh vào điểm yếu của Tây Môn Tuyết.
Trận đấu đang diễn ra căng thẳng, Tây Môn Tuyết thấy khó lòng thắng được Trường Cung, hắn bèn quay sang đánh Lạc Niệm, Lạc Niệm đang bị thương nặng khó lòng chống đỡ, Trường Cung phi thân về phía trước, chém toạc ngang đầu Tây Môn Tuyết, chiến thắng chỉ trong phút chốc. Trương Cung bắn phi tiêu lên trời, ra ám hiệu cho binh sĩ kéo tới vây trại, giặc Đột Quyết đã mất đi chủ tướng, chạy tán loạn, Trường Cung và Lạc Niệm cứu những thôn dân bị bắt làm con tin, cứu được Tiểu Ngưu thoát khỏi vòng vây.
Lửa cháy khắp doanh trại, binh lính của Cao Trường Cung đánh vào, Tây Môn Tuyết đang hấp hối, hắn định bày ma trận để mang Trường Cung và Lạc Niệm chết theo nhưng Lạc Niệm đã phá tan kế hoạch của hắn, nàng dùng chút sức lực cuối cùng tấu lên một khúc, cây tiêu ngọc vỡ ra ngàn mảnh, cả doanh trại nhuốm màu khói lửa, Tây Môn Tuyết biến mất không rõ tung tích. Từ trong màn lửa bước ra, một đôi nam nữ đẹp tựa thiên thần, người cầm kiếm, kẻ ôm đàn hiên ngang bước ra….
Cả đoàn quân ùa reo: Là điện hạ, điện hạ chúng ta thắng rồi, thành công rồi… Hoan hô, hoan hô,….
Họ cùng về thành, Trường Cung để Lạc Niệm ở lại Vạn Hoa sơn trang. Chuyện về sau thì chúng ta đã biết rồi. Năm dài tháng rộng, tình cảm giữa hai người họ càng đậm sâu, càng khắc khoải. Vạn Hoa sơn trang vì sự có mặt của Lạc Niệm mà náo nhiệt hẳn lên, cùng vì thế mà có người gièm pha, ghen ghét.
Trường Cung, Lạc Niệm đến
Nàng đến rồi. Trường Cung nói.
Dường như chàng có tâm sự? Lạc Niệm hồ nghi.
Đã để nàng phải bận tâm rồi. Trường Cung an ủi, vỗ về Lạc Niệm. Một tay kéo nàng vào lòng.
Chàng đừng nói những lời khách sáo như vậy. Chàng có thể cho thiếp biết chuyện gì đã xảy ra hay không? Lạc Niệm nói.
Hôm nay, hoàng thượng triệu ta vào cung, ngài ấy muốn ban hôn cho ta với con gái của Lưu thừa tướng nhưng ta đã từ chối, hiện ngài ấy đang vô cùng tức giận. Trường Cung nói trong điềm tĩnh.
Xưa nay, ngài ấy luôn nghi kị chàng, điều đó ai ai cũng biết, thêm bọn quyền gian nữa. Thiếp chỉ e, ngài ấy vì cớ này mà xử tội chàng. Tất cả cũng tại thiếp không tốt. Nếu không có thiếp thì…. Lạc Niệm đang nói thì Trường Cung cắt ngang: Nếu không có nàng đời ta sẽ không có lấy một phút giây vui vẻ thật sự, chỉ có khi gặp được nàng ta mới có được những tháng ngày bình yên, hạnh phúc. Nếu nàng nói vậy, nàng xem, ta phải làm sao, lỗi là do ta mới đúng, nếu không có ta, nàng cũng không bị vướng vào vòng xoáy này.
Trường Cung nói hết những lời tự đáy lòng ra, bản thân cũng thấy nhẹ nhõm đôi chút. Lạc Niệm nhìn Trường Cung lòng càng yêu mến thêm.
Phủ Lưu thừa tướng.
Tên Cao Trường Cung đó là cái thá gì? Tưởng Lan Lăng Vương là hay lắm sao? Ta xem hắn sống không thọ đâu. Lưu thừa tướng tức giận.
Tướng công, ngài đừng tức giận, tên Cao Trường Cung đã không biết tốt xấu, vậy thì ta cho hắn chết, chàng không cần phải bận tâm đến hắn nữa. Vốn dĩ Linh nhi cũng không yêu mến gì hắn ta. Thừa tướng phu nhân nói.
Phụ thân, mẫu thân nói đúng. Người đừng nên đặt hi vọng vào tên Cao Trường Cung đó, đệ nhất mĩ nam gì chứ? Đệ nhất danh tướng gì chứ? Với con hắn là một tên ái nam ái nữ không hơn không kém. Lưu Anh Linh nói.
Ta xem, hoàng thượng có ý trừng phạt Cao Trường Cung rồi. Ta cũng không bận tâm nữa. Lưu thừa tướng nói.
Thế ra, cha đã biết rõ, vậy sao còn tức giận? Linh nhi nói.
Hắn làm bỉ mặt Lưu gia ta trong triều, sao ta không tức giận được? Lưu thừa tướng nói.
Thật ra, hoàng thượng ban hôn con và hắn ta mục đích là để kiềm chân hắn ta, tiện bề quan sát, nhưng không ngờ hắn ta lại từ chối. Lưu thừa tướng nói.
Xem ra, Cao Trường Cung tận số thật rồi. Linh nhi nói.
Ta chờ xem ngày chết của hắn. Lưu thừa tướng nói.
Cả phủ họ Lưu ai cũng mong cho Cao Trường Cung chết sớm. Cũng phải, nếu Cao Trường Cung chết đâu ai quản bọn chúng nữa. Chúng mặc sức làm càn, nào sợ ai. Cả bọn chỉ lo chửi rủa, không ai để ý có một bóng đen sau bình phong đã lặng lẽ rời đi, cả câu chuyện đã bị y nghe hết không sót một chữ.
Ba hôm sau, tại Lan Lăng Quận Vương phủ.
Hoàng thượng có chỉ, Cao Trường Cung quỳ xuống tiếp chỉ. Tên nội quan truyền chỉ nói.
Trường Cung quỳ xuống nhận chỉ. Tên nội quan đọc chiếu chỉ: Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: Xét thấy Lan Lăng Quận Vương có công đánh đuổi giặc, bảo vệ biên cương, giữ an lành cho dân chúng an cư lạc nghiệp, đức tài đầy đủ, nay đã đến tuổi thành gia lập thất, trẫm biết khanh và Trịnh Lạc Niệm cô nương tình sâu ý nặng nay ban chiếu chỉ này để tác hợp quyên thúy, mong cả hai có thể hưởng phúc lộc, long phụng hòa hợp. Khâm thử.
Trường Cung nghe chỉ thoáng chút bối rối, thoáng chút lo lắng, thoáng chút vui mừng. Tên nội giám nhắc: Còn không mau tạ ân.
Trường Cung giật mình nói: Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế. Nói rồi, nhận lấy chiếu chỉ, mời tên nội quan ở lại dùng trà. Chàng cho người bề dưới sắp xếp tiếp đãi, lòng chàng rối như tơ vò, đáng lẽ là chuyện vui nhưng chàng không thể nào vui được, nếu lỡ có bề gì thì Lạc Niệm sẽ phải làm sao? Giờ chiếu chỉ cũng đã ban xuống, mồng chín tháng sau là tới ngày thành thân, có trốn cũng không trốn kịp, mà bản thân chàng cũng không muốn trốn. Là phúc thì không phải họa, là họa thì không thể nào tránh khỏi, chỉ mong có thể trân trọng từng giây phút ở bên Lạc Niệm. Đời Trường Cung xem như không có hối tiếc.
Cả Lan Lăng Quận Vương phủ nhộn nhịp hẳn lên. Vì cả Trường Cung và Lạc Niệm đều chuộng màu trắng nên cả phủ kết những bông hoa màu hồng pha trắng trông thật thanh nhã và đặc biệt. Ngày đại hỉ cuối cùng cũng đã đến, Trường Cung khoác lên mình bộ chiến bào màu trắng trông thật uy nghiêm, Lạc Niệm vận bộ y phục màu trắng trông thật thanh thoát, trên đầu nàng đeo một vòng hoa màu hồng. Hai người họ đứng bên cạnh nhau như một đôi thần tiên. Làm lễ xong, Trường Cung dìu Lạc Niệm vào phòng, họ chuẩn bị nâng chén giao bôi, chợt có một tiếng nói vọng vào: Cẩn thận!
Ai! Trường Cung cất tiếng hỏi.
Thành chủ Huyễn Huyễn thành. Người bí ẩn trả lời.
Là người! Trường Cung nghi hoặc.
Phải, ngươi hãy nhìn kĩ chén rượu trong tay ngươi. Người bí ẩn nói.
Rượu này có vấn đề. Trường Cung đổ rượu xuống đất, mặt đất thủng một lỗ lớn, chàng kinh ngạc, lẽ nào hoàng thượng định diệt ta?
Gần vua như gần cọp, ngươi phải hiểu rõ điều này. Người bí ẩn nói.
Ta phải làm sao? Hôm nay, hoàng thượng đã ban chết cho ta, nhưng ta không chết, vậy … xin người chỉ giáo? Trường Cung nói.
Giấu bớt tài nghệ, giả vờ bệnh, tìm cách giấu mình đi, sau đó quy ẩn. Đó là con đường thoát duy nhất của ngươi.
Nói rồi, Huyễn Huyễn thành chủ biến mất. Lạc Niệm ôm lấy Trường Cung: Dù chàng có quyết định như thế nào thiếp cũng đồng ý.
Từ đó trở đi, tôi cáo bệnh không vào chầu triều, tôi cứ ngỡ ngài ấy sẽ nể tình huynh đệ nhưng không ngờ con đường đế vương vô tình, bước vào con đường đó con người dường như quên hết tình nghĩa. Một lần nữa tôi không tránh khỏi kiếp nạn, âu đó cũng là số mệnh. Trường Cung nói.
Đời người khó tránh việc không như ý. Hôm nay, được gặp anh như thỏa lòng mong ước của tôi, tôi đã ngộ ra rất nhiều điều. Tôi nói.
Trời đã khuya rồi, chúng tôi cáo từ trước, cô nương nghỉ ngơi sớm cho khỏe. Nói rồi, Trường Cung và Lạc Niệm dắt tay nhau về phòng. Tôi ngồi nhìn cảnh vật xung quanh có chút bùi ngùi, đêm khuya trăng sáng…. Giờ thì tôi biết vì sao thi nhân thường hay thức đêm ngắm trăng.
Một bóng đen vụt qua. Tôi có mờ mắt hay không.
Ai? Tôi hỏi
Muốn biết ta là ai thì hãy đến đây? Bóng đen nói.
Tôi đi theo bóng đen đến bên bờ suối.
Người là ai? Tôi hỏi.
Chủ nhân của nơi này. Bóng đen dõng dạc trả lời.
Huyễn Huyễn thành chủ. Người dắt ta đến đây là có mục đích gì? Tôi hỏi
Câu này phải để ta hỏi mới đúng. Tại sao ngươi đến đây, ngươi muốn tiếp cận Cao Trường Cung để làm gì? Bóng đen (à không Huyễn Huyễn thành chủ nói)
Tôi chỉ vô tình đi lạc vào đây, cũng không cố ý làm xáo trộn tâm tư cũng như cuộc sống của anh ấy. Anh ấy là một trang anh hùng đáng ngưỡng mộ, nửa đời trước của anh ấy đã quá bi thương, tôi thật sự mong anh ấy có thể sống an nhàn, tự tại. Tôi nói.
Nói hay lắm, nhưng làm sao để ta tin cô? Huyễn Huyễn thành chủ nói.
Nhìn tôi giống người ăn ở hai lòng lắm sao? Tôi cố gắng chống chế.
Thứ cho ta nói thẳng, nếu thật sự nhìn mặt mà biết lòng người thì có lẽ ta và Trường Cung đã không rơi vào cảnh này. Huyễn Huyễn thành chủ nói.
Người và Trường Cung… Tôi còn đang suy tư, chưa nói hết lời. Bỗng Huyễn Huyễn thành chủ nhét vào miệng tôi một viên thuốc màu đen. Tôi họ sặc sụa nhưng không lấy ra được. Tôi hỏi: Người cho ta uống thuốc gì?
Thuốc độc. Huyễn Huyễn thành chủ trả lời.
Người,.. người…. thật quá tàn nhẫn. Tôi nói.
Tàn nhẫn… nếu ngươi trải qua những chuyện như ta từng trải qua ngươi sẽ không nói hai chữ đó. Trên thế gian này, thứ không đáng tin nhất là lòng người, chỉ duy có người chết là đáng tin thôi. Huyễn Huyễn thành chủ nói.
Người làm vậy không sợ Trường Cung biết được sẽ đau lòng sao? Tôi nói.
Ngươi biết được điều gì? Huyễn Huyễn thành chủ hỏi.
Nếu tôi đoán không lầm, người chính là mẹ của Cao Trường Cung. Tôi đắc ý nói.
Ngươi… ngươi… quả thật không đơn giản. Huyễn Huyễn thành chủ nói.
Xét từ hành động và việc làm của người, thì mục đích cuối cùng, theo tôi đoán chính là để bảo vệ sự an toàn cho Cao Trường Cung. Tôi nói phải không?
Chết đến nơi mà vẫn còn nhiều lời? Huyễn Huyễn thành chủ nói.
Tôi không tin người thật sự hạ độc giết chết tôi. Tôi nói (cố gắng giữ bình tĩnh).
Ta thật sự không thể không khâm phục nhuệ khí của cô. Giỏi lắm. Nhưng những kẻ tự cho mình thông minh thường sống không thọ, chỉ e, đêm nay cô phải bỏ mạng nơi đây rồi, có trách thì hãy trách ông trời chứ đừng trách ta… Huyễn Huyễn thành chủ nói, dường như bà ta muốn hạ sát tôi thật. Tôi tự nhủ, mình chắc là chọc giận bà ta rồi.
Dừng tay! Cao Trường Cung tới, bên cạnh còn có Lạc Niệm cùng với Trường An, Trường Lạc.
Trường Cung! Tôi mừng rỡ kêu lên.
Huyễn Huyễn thành chủ quay lưng.
Mẫu thân, xin người đừng giết hại người vô tội. Trường Cung nói, ánh mắt thắm thiết, van lơi, khẩn cầu.
Con phát hiện ra thân phận ta từ khi nào? Huyễn Huyễn thành chủ nói.
Là lần con uống phải rượu độc nhưng không chết, một mình Lạc Niệm và Hộc Luật Quang không thể nào làm được điều này. Trong cơn mê man, con cảm nhận được bàn tay người chạm vào gương mặt con, con đã mơ hồ tỉnh, mơ hồ nhìn thấy dung mạo người. Trường Cung nói.
Trường Cung, đứa con trai khổ mệnh của ta. Ta cứ ngỡ chỉ cần ta ra đi, họ sẽ không làm hại đến con. Nhưng ta đã lầm…. thật không ngờ… cuối cùng ta chỉ có thể đứng ở trong bóng tối âm thầm bảo vệ con. Huyễn Huyễn thành chủ nói.
Mẫu thân, hãy cho con biết, tại sao người lại biến mất? tại sao người lại trở thành Huyễn Huyễn thành chủ? Trường Cung hỏi dồn dập.
Chuyện nói ra rất dài. Ta thật sự không muốn rời bỏ con. Năm đó, ta trúng phải kế độc của bọn gian phi, để bảo toàn tính mệnh cho con, ta đã cầu xin phụ hoàng con cho ta được tự vẫn, xin người đừng làm lớn chuyện, ta không muốn con đau buồn. Phụ hoàng con đã chấp thuận. Nhưng bọn gian phi đó nào để ta yên, bọn chúng định diệt hai mẹ con ta hòng chiếm lấy địa vị. Tình thế ép buộc, ta đành bỏ trốn, định là sẽ dẫn theo con, nhưng không ngờ bọn chúng thuê sát thủ mai phục giữa đường giết ta, ta bị thường và gặp được Huyễn Huyễn thành chủ. Ta ở Huyễn Huyễn thành này dưỡng thương hơn một năm, sau đó nhận ông ấy làm sư phụ. Có lẽ do cơ duyên, ông trời không bạc đãi mẹ con ta, để cho Huyễn Huyễn thành tồn tại, để mẹ con ta có thể trùng phùng. Huyễn Huyễn thành chủ nói (mẹ của Trường Cung)
Mẫu thân, mấy năm nay người vất vả rồi….người xem đây là ai? Trường Cung nói tay dìu Lạc Niệm và hai đứa con mình đến trước mặt Huyễn Huyễn thành chủ.
Đây là Lạc Niệm, còn hai đứa trẻ này chắc là Trường An và Trường Lạc. Huyễn Huyễn thành chủ nói.
Mẫu thân, người luôn ở phía sau bảo hộ con. Con rất biết ơn người, nay thời thế đã thay đổi, công hầu danh vọng cũng đã bay xa, xin người hãy về ở bên cạnh chúng con. Trường Cung nói.
Trường Cung, ta cũng rất muốn về bên cạnh các con nhưng còn Huyễn Huyễn thành này, ta vẫn chưa trao địa vị thành chủ lại được. Con cố gắng đợi thêm một năm nữa, ta sẽ về đoàn viên cùng các con. Huyễn Huyễn thành chủ nói. Sau đó bà quay sang nói với tôi: Cô nương không cần phải lo lắng, ta thật sự không có ý định giết cô nương, chỉ là muốn thăm dò cô đôi chút, thứ mà cô uống phải không phải là thuốc độc.
Nghe thế, tôi thở phào nhẹ nhõm. Sáng hôm sau, tôi từ giã gia đình Cao Trường Cung. Rời khỏi Huyễn Huyễn thành trở về nơi vốn thuộc về mình, nhưng có lẽ mãi mãi đến tận sau này, tôi sẽ không bao giờ quên buổi gặp gỡ đó. Gặp gỡ Cao Trường Cung.
Không biết đó là mơ hay là sự thật, tôi thức dậy sau một giấc ngủ dài, không còn rừng phách, không còn Cao Trường Cung, Bỉ Ngạn hoa, Ảo Vọng suối, Huyễn Huyễn thành… tất cả đều biến mất. Tôi cảm thấy trong lòng có một nỗi buồn man mác như thiếu đi điều gì? Có lẽ cuộc gặp gỡ đó chỉ có trong sự tưởng tượng của tôi, hoặc giả có lẽ Cao Trường Cung giờ vẫn còn sống ở một thế giới nào đó, một thế giới mà tôi không thể nào bước vào được….
Tạm kết ở đây, tạm biệt Cao Trường Cung…

Ngọc Kiều Long

No Responses

Write a response