NGƯỜI HỎI TÔI?

NGƯỜI HỎI TÔI?

Người lái đò Sông Đà

Sông Đà

Người hỏi tôi con sông chảy về đâu?

Mà dư âm sao cứ hoài thổn thức?

Người hỏi tôi nỗi đau nơi lồng ngực

Biết đến bao giờ mới thực bình yên?

Người hỏi tôi giữa bao muộn phiền

Làm sao cắt đứt bình yên gọi về?

Người hỏi tôi giữa vạn sơn khê

Con sông trôi dạt biết về nơi đâu?

Người hỏi tôi giữa phiến trăng sầu

Ai người lữ khách biết đâu đường về?

Chỉ là một kiếp đam mê

Bơ vơ phiêu bạt lối về còn xa

Biết mình chẳng giống người ta

Bản thân độc lạ như là nét riêng

Dòng sông trôi chảy muôn miền

Giống như ngòi bút lạc miền biển xa

Đừng hỏi tôi dư vị phôi pha

Nào ai biết ai là cố nhân

Con sông không phút phân trần

Tháng ngày vẫn vậy ân cần nhói đau

Con sông thổn thức thét gào

Lúc thì dữ dội ào ào thét vang

Âm thanh như muốn phá tan

Nhấn chìm tất cả chẳng màn điều chi?

Con sông đôi lúc kiêu kì

Nhấn chìm lữ khách người đi chẳng về?

Con sông đôi lúc si mê

Sóng cuồng gió cuốn một bề phong ba

Con sông lúc chẳng thật thà

Mặt ghềnh gầm thét bao la vẫy chào

Một tay đón lấy thét gào

Một tay chặn đứng biết nào lối ra?

Dẹp rồi một cơn phong ba

Trùng vây vượt thác như là chuyện vui

Con sông phút chốc ngậm ngùi

Đâu rồi bọt nước một trời gió mây

Tạm biệt rồi kể từ đây…

Trắng xóa nước bạt mây trời xanh tươi

Con sông cũng biết tươi cười

Đón người nghệ sĩ đẹp tươi tháng ngày

Con sông đâu chỉ đắng cay

Mà còn thổn thức tháng ngày yêu thương

Con sông đổi sắc vô thường

Xanh màu ngọc bích yêu thương xuân về

Con sông đổi sắc đê mê

Lừ lừ chín đỏ thu về nên thơ

Con sông lặng lẽ như tờ

Tuôn dài áng tóc như mơ hỡi người!

Con sông mang sắc xinh tươi

Dọc bờ hoang dại mười phần hồn nhiên

Con sông không phút ưu phiền

Cỏ gianh đồi núi triền miên tháng ngày

Con sông chẳng giữ đắng cay

Nỗi niềm cổ tích mỗi ngày lớn khôn.

Đi xa thì lại bồn chồn

Vấn vương nhung nhớ sớm hôm cận kề

Cố nhân đôi lúc đôi bề

Tính tình thay đổi đam mê chẳng rời

Như ông lái đò người ơi!

Cả đời gắn bó chẳng rời con sông

Đôi lúc đầm ấm mênh mông

Đôi lúc gắt gỏng trông như xa vời

Dẫu là có thế người ơi!

Vẫn không thể bỏ tách rời được đâu

Cả đời chìm nổi bể dâu

Dọc ngang xuôi ngược sắc màu Đà giang

Xuân hạ thu đông nắng vàng

Gió mưa bão táp chẳng mang được người.

04/07/2021

#Ngọc Kiều Long

 

 

 

 

 

 

 

No Responses

Write a response