NAM – PHONG – KẾT CUỘC NÀO CHO HAI TA?
Là ngươi! Chính là ngươi!
Tên đạo sĩ ấy…
Kẻ đưa Dương gia ta vào vòng thảm sầu!
Là ngươi! Chính là ngươi!
Kẻ chặng đường ta đi tìm Khấu thừa tướng…
Là ngươi! Cũng lại là ngươi!
Kẻ đã ngăn ta báo thù nhà…
Một tay đánh ta rơi xuống vực thẳm
Còn tay kia sao lại nắm lấy ta?
Ánh mắt ấy sao quá thiết tha?
Bàn tay ấy sao quá dịu dàng?
Nơi vực thẳm tối tăm kia
Ngươi đã chinh phục ta bởi sự lương thiện
Đứa bé năm nào trở lại trong ngươi
Mũi tên kia xuyên thấu ngực ta
Ngươi vội vàng giúp ta chữa trị
Bên ánh lửa ta và ngươi trò chuyện
Vẫn chưa tin ta đã yêu ngươi…
Cũng nhờ tên Lao Thiện Hành ấy
Ta mới biết ngươi cũng có ý với ta
Nhưng sợi dây tình ấy quá mong manh…
Dường sắp đứt tan ra ngàn mảnh vỡ…
Ta với ngươi vốn là hai đối thủ
Vậy mà có ngày ta lại yêu ngươi?
Cái gật đầu trong đêm mưa ấy!
Ngươi đã hứa cho ta một cơ hội
Nhưng tại sao ngươi lại đổi thay?
Nụ hôn ấy ta đã trao ngươi…
Và mãi mãi sẽ không có ai khác nữa!
Mối tình si ta ôm đến trọn đời!
Cùng với Quế Anh sang Liêu quốc
Ta rất mong được gặp lại ngươi…
Nhưng không ngờ đời ta mãi hai ngả rẽ…
Hạo Nam ơi! Ngươi giết ta rồi!
Tim đau đớn bởi người phản bội
Càng xót xa trước nợ nước tình nhà!
Nhìn dân chúng trong cảnh điêu linh
Ngươi bảo ta sao có thể đứng nhìn?
Đứa trẻ kia có tội tình chi?
Sao ngươi dùng nó luyện thiên môn trận?
Ta muốn giết ngươi…nhưng không thể…
Ngươi quay đi… ta thật xót xa…
Nụ cười kia sao quá tàn nhẫn?
Giết Phong rồi Nam biết không Nam?
Lưỡi kiếm kia vút bay trước mắt
Chỉ lát nữa thôi Phong sẽ giã từ
Nhưng Quế Anh đã đến và đã cứu…
Bài Phong em một lần nữa xót xa…
Hạo Nam sao anh đành lòng vậy?
Giết em rồi anh có vui không?
Đêm trước khi chiến sự xảy ra
Em tự hỏi sao mình khờ vậy?
Ngọc bội này vẫn mãi bên em…
Nước mắt rơi một lần đau khổ!
Giọt lệ sầu rơi mãi niềm đau…
Có không anh ngày ta gặp lại?
Vai kề vai sánh bước bên nhau…
Chỉ cần anh không lập thiên môn trận
Dù chân trời góc bể em cũng theo anh…
Ngờ đâu mộng mãi không thành
Hạo Nam anh vùi thân nơi thiên môn trận!
Em đứng nhìn tim chết lặng từ lâu
Thề cuộc đời sẽ không yêu ai nữa….
Mười sáu năm sau…
Trong một lần loạn lạc…
Em lại gặp anh – Hạo Nam ngày nào!
Bát tỷ biết được buộc em phải giết…
Giết Hạo Nam để trừ hậu họa về sau…
Làm sao em ra tay được?
Bên cạnh hận thù còn có tình yêu!
Hạo Nam anh mất đi kí ức
Chẳng còn nhớ em, nhớ em Bài Phong!
Trương Ngưu quả thật chất phác
Giúp đỡ mọi người nụ cười luôn nở trên môi
Lời tỏ tình của anh em khó mà từ chối
Dù rằng đời mình định sẵn hai lối đi
Xin lỗi anh! Hạo Nam em xin lỗi
Kí ức kia không thể bôi xóa bao giờ
Trong mắt Dương gia anh là đại ma đầu
Dù với em anh có là thiên sứ…
Cũng chẳng thể thay đổi gì khi em thuộc về Dương gia?
Với thái quân kính trọng như bà
Dìu dắt yêu thương bao la tình nghĩa…
Phải làm gì để ta khỏi chia lìa?
Nghĩa tình hai bề khó vẹn
Dù thế nào cũng chẳng thể cùng bước đi…
Xin đừng Hạo Nam! Hạo Nam xin đừng…
Dương gia sẽ không tha cho anh
Còn em không thể nhìn anh chết…
Phụ Dương gia! Bài Phong không đành…
Nhưng Trương Ngưu! Anh vẫn là Hạo Nam
Vẫn cố chấp, ương bướng, ngang tàng…
Không ai cản nổi…
Tìm đến thái quân, anh quyết tìm
Để được bên em, bên em mãi…
Trái tim em đâu phải là sắt đá…
Hơn một lần chung nhịp yêu thương
Hoa cúc vàng những vấn cùng vương
Theo ta mãi tháng ngày hạnh phúc
Phút khải hoàn ta đã bên nhau…
Ngọc Kiều Long