MƯA XA…

MƯA XA

Mưa cứ từng giọt rơi tí tách

Mái hiên nhà thấm đẫm hạt mưa bay

Người ra đi nhung nhớ hình bóng ai?

Ta ở lại khóc cả trời ly biệt…

Tình đã xa và ta hối tiếc

Tháng năm nào cũng dưới trời mưa bay?

Vô tình để lạc mất ai

Dặn lòng nhung nhớ đã phai bao giờ?

Nụ cười còn hiện trong mơ

Thâm tâm còn nhớ, còn chờ người xa…

Ai biết rằng lỡ một mùa hoa?

Ta về nhặt vội cánh hoa không còn…

Ta về nhung nhớ mỏi mòn

Lén rơi dòng lệ héo hon tim này…

Ta về che giấu mi cay

Tìm người năm đó… trách ai bây giờ?

Ta về vỗ nhịp thẫn thờ

Tình xưa đã chết trong mơ thật rồi…

Ta về thoáng chút bồi hồi

Lá vàng còn đó, đâu rồi người yêu?

Ta về ôm giấc cô liêu

Một chiều nhạt nắng, hương yêu ban đầu…

Ta về gõ nhịp u sầu

Người xưa xa vắng, quên câu tạ từ…

Ta về gom lại cánh thư

Gửi cho người đó như chưa xa rời…

Ta về trong vạn ngày mơi

Một lần tương ngộ, cho đời thêm yêu

Ta về cất bước cô liêu

Khóc cho người đó tình yêu âm thầm…

Ta về gõ nhịp tháng năm

Vần thơ êm ấm, hương thầm ngày qua

Ta về muôn vạn phong ba

Ấp ôm hình bóng xem là cố nhân…

Ta về tự nhủ phân trần

Phải chi năm đó không ngại ngần yêu?

Ta về ta cố chắt chiu

Những hồi ức cũ tiêu điều con tim

Ta về bước trong lặng im

Ôm vòng tay trống đi tìm hương xưa….

Ngọc Kiều Long

 

No Responses

Write a response