Một chiều mưa

Một chiều mưa
Rồi một chiều mưa đổ
Thu như được vỗ về
Sau tháng ngày tái tê
Tìm về nơi lẩn trốn
Năm tháng qua hỗn độn
Bao nhung nhớ bồn chồn
Lạc bước giữa hoàng hôn
Lặng nghe từng hơi gió
Bao ước mơ bỏ ngỏ
Liệu còn có quay về
Ánh tà dương đê mê
Nỗi đau người lữ khách?
Rồi bao năm xa cách
Bụi phấn với giảng đường
Từng nhịp bước yêu thương
Nay chỉ là dĩ vãng…
Khung trời xưa lãng mạn
Chôn dấu bước chân người
Từng có nụ cười tươi
Như ban mai tỏa sáng…
Bình minh từng hé rạng
Bao giấc mơ xa vời
Chắp cánh bay ngàn khơi
Hòa cùng bao khát vọng…
Phương xa đầy gió lộng
Xua đuổi giấc mơ hồng
Còn chút gì nhớ mong?
Hỡi ngày xưa yêu dấu?
Nước mắt rơi vì đâu?
Bụi đường sao vây chặt?
Năm tháng hóa hững hờ
Giết chết một giấc mơ…
Người rời xa cõi mộng
Khép chặt bao nhớ mong
Ấp ôm bao kì vọng
Giờ đã hóa hư không….
Ngọc Kiều Long tái bút…
8

No Responses

Write a response