Đinh Thế Dân – Tiểu Vũ – Bản tình ca nghiệt ngã
Tình yêu đến khiến tim ta xao xuyến
Tình yêu đi đau xót con tim sầu
Tình yêu ấy, ta không thể giữ
Bóng anh bây giờ khuất xa ngàn mây…
Con tim đau khổ từng ngày
Đắng cay có thật chỉ mình em đau…
Thế Dân ơi! Biết đến khi nào?
Đôi ta gặp lại bên nhau một đời
Em đâu ngờ chẳng có ngày mơi?
Sao thượng đế dành cho ta con đường đau khổ?
Trời đất gieo chi bão tố
Để giọt lệ sầu vương mãi mi em?
Ngày ấy anh lao xe xuống vực thẳm
Em ngờ đâu ta mất nhau từ đây?
Bao kí ức ngày xưa trở lại
Phút giây nào chúng ta gặp nhau?
Phút giât ấy em vẫn cứ ngỡ…
Chẳng bao giờ mình phải chia tay?
Chẳng bao giờ mình phải chia tay?
Trải bao trăm đắng ngàn cay
Ta vẫn bên nhau ngày ngày bên nhau
Vậy mà chẳng biết khi nào?
Trời chia lối rẽ, mất nhau thật rồi!
Em không biết, thật lòng em không biết?
Vì đâu ta cách biệt, vì đâu?
Em không muốn, em không muốn bao giờ?
Tình kia chẳng đẹp như mơ
Sao em vẫn mãi mong chờ tại sao?
Nếu thật sự có một phép màu
Em xin ước cho ta bên nhau mãi…
Chẳng cần ai, chẳng cần ai nữa…
Thế gian này, đẹp nhất chỉ tình đôi ta!
Dù bình mình, dù buổi chiều tà
Cùng nhau sánh bước là em vui rồi!
Ngày ngày ta cùng chung đôi
Bàn tay ấy ta xây giấc mộng
Tiền tài danh vọng phút chốc lìa xa…
Chỉ cần có một mái nhà
Đôi ta sum họp không gì cách ngăn…
Là em thỏa nguyện muôn phần
Dù rằng hạnh phúc có phần đớn đau
Còn hơn chẳng biết khi nào?
Trời cao thương xót cho tình hai ta?
Hạnh phúc ấy em sẽ cố giữ
Khi anh đến xua tan màn đêm
Hạnh phúc ấy xua tan miền đau khổ
Mang anh đến xóa nhòa đêm đông
Dù vực thẳm kia có trăm ngàn tội lỗi
Em vẫn nguyện lòng được mãi bên anh
Trời cao chia cắt sao đành?
Mang anh đi mãi, ta đành xa nhau…
“Tiểu Vũ ơi! Anh xin lỗi!
Cuộc đời này đã chẳng thể làm gì được cho em…
Còn phút cuối anh xin nói rõ
Chưa bao giờ anh hối hận khi yêu em
Nếu mai kia ta còn gặp lại
Chẳng bao giờ anh làm em đau
Bây giờ hối tiếc thế nào?
Thì đời cũng đã chia đôi mất rồi!
Vực thẳm kia đã định sẵn
Dành cho anh, kẻ gây tội quá nhiều
Nếu kiếp sau ta còn gặp lại
Anh vẫn nhủ lòng yêu mãi mình em!”
Dứt lời anh lao xe xuống vực thẳm
Chẳng bao giờ còn thấy mặt nhau
Chỉ có nước mắt là sự thật
Cùng niềm đau theo em mãi đến muôn đời
Em không nghĩ rằng mình còn có ngày mơi
Mất anh rồi chỉ còn nhung nhớ
Đợi chờ gì khi đã mất nhau?
Ai khóc cho tôi giọt lệ nào?
Dành cho người đàn ông yêu tôi chân thật!
Dù có lúc đã làm tôi đau
Nhưng hạnh phúc mà anh mang đến là thực
Tôi nhủ lòng sẽ chết theo anh
Nhưng mà sao mãi không đành
Vì còn đứa bé em nỡ đành sao?
Em sẽ chăm lo cho nó thật tốt
Chẳng bao giờ để nó rơi vào bi kịch của hai ta…
Ngọc Kiều Long