MÔNG LUNG
Đôi lúc đường đời cô quạnh
Ta tự cười mình sao quá bi thương?
Giữa lúc đêm mưa lạc bước bên đường
Bóng hình lạnh lẽo yêu thương không còn
Ta về nhặt lấy héo hon
Viết thành điệp khúc chẳng còn tin yêu
Ta về vỗ giấc cô liêu
Dối lòng nhung nhớ những chiều bên nhau
Chỉ mong ta bước qua mau
Cơn đau ngày đó, nỗi đau bây giờ
Chân đi từng bước thẫn thờ
Nụ cười còn đó đêm mơ khóc thầm
Ta về hỏi thử tháng năm
Làm sao dệt mộng ngàn năm tương phùng?
Ta về mưa gió bão bùng
Ôm vòng tay lạnh mông lung vỗ về
Đã từng vỗ giấc cơn mê
Chỉ mong năm đó lời thề chẳng phai
Nào ngờ sau những đắng cay
Tình yêu vĩnh biệt tháng ngày mất tăm
Bước đi từng bước âm thầm
Nhói lòng tiếng khóc con tim rã rời
Lặng im phố xá mù khơi
Bóng hình tri kỉ trọn đời bên nhau.
Còn gì đâu nữa hỡi ngày sau?
Lời thề năm ấy với đau đớn lòng?
Chân tình ngày ấy còn không
Yêu thương lỗi nhịp chờ mong làm gì?
Ngọc Kiều Long
P/s
Mong lung như một trò đùa! Lời hứa còn thoáng bên tai nhưng người đã quay mặt. Yêu thương lỗi nhịp chờ mong thì phỏng có ý nghĩa gì? Tuy vậy, chấp niệm vẫn là chấp niệm mà thôi!
Tướng Quân