Lỡ ….

Lỡ ….

LỠ

Có ai vô tình nhớ một mùa hoa?

Tím trong mắt phút giây đầu ta gặp gỡ

Tình yêu ấy thoáng trong bỡ ngỡ

Đến lúc xa rồi mới biết lỡ mất nhau…

Người đã đến vào mùa thu năm nào?

Gieo trong ta bao tháng ngày hạnh phúc

Tình chợt tỉnh gieo vào tiềm thức

Chút u buồn ta lặng lẽ bước qua

Người đã đi vào một ngày nắng hạ

Để lại ta giấc mộng ban đầu

Để rồi những lúc mưa ngâu

Ta nghe thổn thức nỗi sầu trong tim….

Bầu trời ngày ấy lặng im

Chỉ nghe gió rét êm đềm thổi qua

Giật mình ta chợt nhận ra

Có chút lạnh giá theo ta đi về….

Mưa xa gột rửa lời thề

Người xa biền biệt chẳng về nữa đâu

Hoa tím một thuở u sầu

Khóc tình ly biệt nỗi đau giày vò…

Ngọc Kiều Long – Nganmaytronggio.com

P/s:

Lỡ mất nhau tưởng chỉ là một điều gì mất mát, rồi theo thời gian sẽ vết thương sẽ lành. Nhưng không, Lỡ mất nhau là mất cả đời! Người ta thường nói với nhau rằng muốn quên đi một người mà mình đã tường yêu thì ít nhất phải mất gấp đôi thời gian quen nhau. Nhưng theo tôi thì không phải vậy. Cái gì đã từng tồn tại thì mãi mãi tồn tại! Không một thứ gì mất đi cả, tình cảm cũng vậy, tình yêu cũng vậy. Có chăng là chúng sẽ chìm thật sâu vào tiềm thức để đến một ngày nào đó, vì một câu nói vô tình nào đó mà lại dâng tràn trong tim những cảm xúc vẹn nguyên như ngày đầu.

Lỡ nhưng không mất, phải không em?

Tướng Quân – Nganmaytronggio.com

 

No Responses

Write a response