THÔI HẾT RỒI!
Thôi hết rồi! Còn gì nữa hỡi em?
Phượng đã nở cháy rực cả phương trời nhớ
Cơn mưa đầu mùa cũng về trong bỡ ngỡ
Ta âm thầm nhặt những vần thơ….
Thôi hết rồi! Còn gì nữa mà mơ?
Bầu trời ấy không xanh muôn thuở
Con tim bước ngập ngừng nhung nhớ
Em bây giờ rồi sẽ lạc bước trong mơ….
Thôi hết rồi! Còn gì nữa tình thơ?
Ta hoang hoải hát tình ca dang dở
Đoạn đường phía trước chỉ mang một màu nhớ
Tím chân mây có một kẻ khờ…
Thôi hết rồi! Còn gì nữa trang thơ?
Ta vun vén đi qua ngày thơ dại
Con tim ấy như phượng nở rực cháy
Phút âm thầm theo cơn gió thoảng bay….
Thôi hết rồi! Còn gì nữa hỡi ai?
Ta gom ký ức về xây lâu đài
Mang mộng ước vùi chôn khắc khoải
Đoạn đường này liệu có còn cả hai?
Ngọc Kiều Long