Không tên

Không tên

mướp vàng

Em đã xa

 

Con đường này vốn dĩ chẳng có tên

Tại vì ai mà nhuốm màu thương nhớ?

Tại vì ai mà hóa dang dở

Em đi rồi, ai cùng tôi viết khúc tình thơ?

Lời yêu đó ban đầu bỡ ngỡ

Bởi em đi mà cây lá xác xơ nhiều…

Đâu phải ai cũng dễ nói lời yêu

Bởi con tim không dễ gì rung động…

Mỗi nhịp đập là khúc ca thầm

Gửi về em tình đầu tươi đẹp

Thuở thơ ngây ta ôm trọn góc bàn

Lén nhìn ai bước qua hành lang

Tim thổn thức ngàn tình ca nhung nhớ…

Em xa rồi tình ca đành dang dở

Phím đàn ngân một khúc tình thơ

Rồi im bật giữa trời tháng sáu

Hai chúng ta lưu lạc đến phương nào?

Từ bây giờ và muôn vạn ngày sau

Liệu ai còn nhớ chút nào về tôi?

Phút xao lòng nhưng tình không gian dối

Hạ tới rồi hát khúc chia phôi…

Người đã đi về nơi mây khói

Bỏ lại tôi ôm mùi vị tháng năm

Mà khóc thầm cho tình yêu tan vỡ

Trọn đời này chia biệt một cơn mơ…

Ngọc Kiều Long

 

 

 

 

No Responses

Write a response