Hồi ức
Hãy để giấc mơ hóa thành hồi ức
Phong kín ngàn năm ta đợi chờ người
Bàn tay khẽ chạm môi cười
Màn băng giá lạnh vì người mà tan
Ngàn năm lỡ bước tìm nàng
Người từ thiên cổ muôn vàn yêu thương
Tóc người giờ đã pha sương
Một màu tuyết trắng dặm trường phong ba
Dư vị nồng nàn dẫu chỉ thoáng qua
Nụ hôn cháy bỏng xót xa cõi lòng
Bờ môi mặn đắng ngàn năm
Vì nụ hôn ấy âm thầm bước đi
Màn băng từ thuở ai bi
Xót xa cô quạnh nhớ gì nữa đâu?
Ngọc Kiều Long