HỒI KÝ NGỌC KIỀU LONG – NHỮNG CÂU CHUYỆN VỤN VẶT ĐỜI THƯỜNG
Có những ngày thật tồi tệ, tâm trạng cáu gắt, vô cùng khó tha thứ cho những người vô tình hay cố ý đụng chạm đến ta…
Có những ngày ta muốn thiêu đốt, hủy diệt tất cả… đem những hồi ức đau thương rũ bỏ như tro tàn…
Có những tháng ngày… dù cố gắng đến mấy cũng không thể xoa dịu nỗi đau…
Có những ngày… có những tháng ngày như thế…
Và ta bước đi… ngông cuồng và kiêu ngạo mặc kệ ánh hào quang xung quanh, mặc kệ những âm thanh vang dội. Vì đơn giản… ta muốn một mình…
Yên tĩnh… thật yên tĩnh…
Nỗi đau ơi! Xin mi đừng tìm đến ta nữa!
Vẫy tay, ta nói với ngươi lời chào…
Vĩnh biệt!
Hồi ký Ngọc Kiều Long
17.04.2017
Giờ thì ta đã biết dù là đã khoác lên mình chiếc áo của năm xưa thì người của hôm nay cũng không còn là người của ngày cũ…
Mộng mị năm tháng giờ như nước chảy theo tháng năm…
Những điều đã làm được, những điều chưa làm được giờ như hoa rơi trong gió… thoáng phút chốc tất cả đã xa mịt mù… có chăng là còn sót lại thế sự mênh mang, ba chìm bảy nổi…
Nụ cười của năm đó, ánh mắt, làn môi của năm đó vẫn còn in đậm trong tim…
Chợt nhận ra lồng ngực ta đau nhói, hơi thở khi có khi không, muốn tìm cái gì đó để tự an ủi…
Rốt cuộc cũng chỉ có năm tháng ngày là thật đáng sống…
Em mãi đẹp! Tà áo trắng của ta!
Hồi ký Ngọc Kiều Long
17.04.2017
Trời cao đất rộng, ta biết đi về đâu?
Mênh mông sông nước, ta biết đi về hướng nào?
Mộng trùng sinh? Ta và người bao giờ mới gặp lại? Ngày tháng ấy, năm tháng ấy là khoảnh khắc đẹp nhất cuộc đời ta.
Dường như số phận luôn đưa ta đến những con đường xa lạ? Phút giây bước cùng người dù chưa một lần được nắm tay lại khiến ta xao xuyến bồi hồi!
Cơn mưa năm ấy, còn chăng kỉ niệm?
Người vô tình, ta lặng bước trong đêm.
Lời ru cuối nghe sao êm đềm?
Màu cay đắng phủ mờ thành dĩ vàng
Người xa rồi đâu phải lỗi tháng năm?
Lời yêu ấy chưa một lần được tô thắm
Thế thôi đành ta quay bước đi
Đông lạnh giá mơ khúc tình si
Món quà tặng dành cho nghiệt ngã
Cơn gió thổi ta đi qua mùa hạ
Tâm trí nào còn vương mãi khúc đông ca?
Hồi ký Ngọc Kiều Long
17.04.2017
Năm tháng dài và rộng. Người bước đến bên cạnh ta rồi người quay lưng đi. Thoáng một cái đã xa nghìn trùng…
Cảnh cũ, người cũ hiện lên mơ hồ như sương như khói. Ta đưa tay với, tất cả tan biến trong màn mưa…
Nụ cười năm ấy, phút giây bơ vơ lạc lõng, ta ngu ngơ bước đâu ai ngờ mỗi bước đi là một lần li biệt.
Học kì đầu tiên kết thúc. Cái bỡ ngỡ ban đầu cũng xa dần. Con đường xa lạ giờ trở nên quen thuộc. Ngày ấy, ta khắc sâu trong tim mình từng khuôn mặt, từng cái tên, dường như chỉ cần trông thấy họ là cả khoảng trời tươi đẹp lại hiện ra.
Từng cùng nhau đi khắp mọi miền đất lạ…
Từng cùng nhau chia sớt niềm vui, nỗi buồn, từng cái nắm tay siết chặt, từng lời động viên, an ủi… đến giờ phút này còn được mấy ai?
Hồi ký Ngọc Kiều Long
17.04.2017
Từng có người nói với tôi như thế này: Chỉ cần tôi cần đến người thì người sẽ xuất hiện. Lời nói đó vẫn còn văng vẳng bên tai. Số điện thoại của người dường như tôi vẫn còn nhớ, nhiều lúc muốn nhắn gửi vài lời hỏi thăm nhưng lại không biết phải nói gì. Đành lướt qua… Những điều khi xưa chưa dám nói, bây giờ đã không thể nói. Người của năm đó như cơn gió… mãi mãi … mãi mãi… bay xa phương nào?
Từng có một thời tôi tưởng tượng phút giây gặp lại người ấy trên đường phố tấp nập, nơi giao nhau của những chuyến xe khách, nơi tôi đặt chân đến du lịch, nơi tôi và người từng bước cùng nhau….
Từng có một thời tôi có tìm kiếm bóng dáng người nhưng vô vọng, có lẽ đã hết duyên thật rồi?
Thành phố này tuy không rộng lớn nhưng tôi và người sớm đã không còn tao ngộ được nữa!
Thôi hết!
Vì người là cơn gió! Rồi người cũng sẽ đi… phải đi…
Hồi ký Ngọc Kiều Long
17.04.2017
Thật ra năm tháng đó ta quên nói với người…
Thật ra năm tháng đó ta đã rất thích người…
Chỉ có điều…
Chỉ có điều… ta của năm tháng đó quá nhút nhát…
Chỉ có điều… ta của năm tháng đó quá ngu ngơ…
Chỉ có điều… ta của năm tháng đó quá thờ ơ…
Chỉ có điều… khi ta nhận ra… ta đã không còn là ta của năm tháng đó…
Có những ảo tưởng chỉ khi vụn vỡ thật sự ta mới thấm thía nỗi đau, một nỗi đau cắt da, cắt thịt.
Năm tháng cuối cùng cũng đến. Người dùng phép màu của người xoa dịu trái tim ta, vỗ về giấc ngủ của ta, khẽ lau từng giọt nước mắt, từng giọt, từng giọt một,…
Lệ khô, lệ cạn rồi người cũng quên…
Hồi ký Ngọc Kiều Long
17.04.2017
Trước đây, tôi từng có một cô bạn thân, từng mong muốn cùng nhau đi hết cuộc đời. Những năm tháng đó là những năm tháng vui vẻ nhất, an yên nhất và cũng là những năm tháng hạnh phúc nhất!
Mãi mãi về sau này, chúng tôi đã không còn bước cùng nhau nữa, mỗi người có một cuộc sống riêng mỗi người bước đi trên một con đường riêng.
Những lúc nghĩ về cô ấy tôi luôn cảm thấy an yên. Cô ấy đã cùng tôi đi qua thời niên thiếu tươi đẹp, cùng tôi vượt qua những bài kiểm tra, những kì thi khó khăn….
Có những lúc tôi muốn quay vào cõi mộng để một lần được sống trong khung cảnh ấy, có hồi hộp, có lo sợ, có thấp thỏm, có nước mắt, có nụ cười,…
Ai cũng có một thời như thế để nhớ về!…
Ai cũng có một thời đầy khát khao, hoài bão, cho dù sau này, chẳng mấy ai thực hiện được nguyện ước ban đầu. Nhưng tôi tin, chẳng ai trong chúng tôi hối hận bởi con đường mà chúng tôi chọn bước: có thăng trầm, có cô độc,… nhưng chúng tôi vẫn sẽ bước tiếp… nhất định… nhất định là như vậy! Dù không thể bước cùng nhau nữa nhưng tôi luôn tin chúng tôi sẽ luôn kiên cường cho dù ngoài kia đầy mưa bão…
Hồi ký Ngọc Kiều Long
18.04.2017
Lần đầu tiên tự đi thuê phòng khách sạn một mình. Lần đầu tiên ở trong một căn phòng đầy đủ tiện nghi. Lần đầu tiên ở trong căn phòng đầy đủ tiện nghi mà nhung nhớ…
Mùa xuân năm 2011, tôi từng ở chung phòng khách sạn với năm người. Mùa xuân năm 2011 chúng tôi ở trong phòng thay quần áo, trang điểm, chụp hình cho nhau.
Mùa xuân năm 2011 tôi nhận ra mình cũng có những người bạn khá tốt…
Mùa xuân năm 2011 tôi và cô bạn thân giận nhau…
Mùa xuân năm 2011 tôi và cô ấy lại làm lành…
Mùa xuân năm 2011! Một cuộc hành trình, một giấc mơ….
Mùa xuân, mùa xuân, tôi đã đi qua bao mùa xuân, bao phong cảnh, bao con người nhưng mùa xuân của năm 2011 là mùa xuân đẹp nhất, mùa xuân không bao giờ có thể quay trở lại…
Hồi ký Ngọc Kiều Long
20.04.2017
Hôm nay ngồi cà phê tán gẫu cùng nhỏ bạn thời đại học. Khi xưa cũng không thân lắm nhưng giờ ngồi tám chuyện lại có cảm giác thân thiết lạ. Có lẽ là do cô ấy đã cùng với tôi trải qua những năm tháng đẹp đẽ nhất, những năm tháng mà cho dù bão táp cuộc đời có nhấn chìm, có cố tình khỏa lấp thì ta vẫn mỉm cười khi nhớ về…
Có lẽ mãi đến sau này, tôi sẽ có những kỉ niệm đẹp về những chuyến đi…
Có lẽ mãi đến sau này, nó sẽ là động lực để tôi bước tiếp….
Có lẽ… có lẽ là thế!
Hồi ký Ngọc Kiều Long
20.04.2017
Xin chào những năm tháng đã qua…
Xin chào tôi của những ngày xưa cũ…
Xin chào giấc mơ…
Xin chào tôi một thời mộng tưởng…
Lí tưởng kia đã từng là thiên đường…
Một thời tôi cũng bất chấp tất cả để cùng ai bay lượn…
Mộng rồi cũng sẽ có một ngày phải tỉnh…
Mơ dù là đẹp cũng sẽ trôi qua theo ngày tháng…
Mây có tụ thì sẽ có tan, có tan thì sẽ có hợp…
Cầu vồng lấp lánh sau cơn mưa rồi cũng sẽ biến mất, duy chỉ có bản thân ta độc bước qua tháng ngày dài, ngoảnh đầu nhìn lại ta đã phí hoài bao giấc mộng….
Phong cảnh kia đẹp đẽ muôn vàn nhưng cũng không tránh được sự phá hủy của thời gian. Nhân sinh như mộng, chỉ trong phút chốc tòa lầu đã phủ rêu xanh. Mái tóc kia, nụ cười kia đẹp biết mấy rồi cũng thành hồi ức. Có chăng là những năm tháng ta bên người?
Hồi ký Ngọc Kiều Long
27.04.2017
“Đoạn trường ai có qua cầu mới hay”
Lần đầu tiên dạy lớp 12
Lần đầu tiên ôn thi tốt nghiệp
Lần đầu tiên nếm mùi cay đắng
Lần đầu tiên trải qua thất vọng gần như tuyệt vọng!…
Thế mới biết nước mắt thật khó nếm biết chừng nào?
Thế mới biết sự bình thản kia có được là nhờ những tháng ngày dông bão.
Tôi tin, có một ngày tôi sẽ mỉm cười, mỉm cười thật tươi – một nụ cười xuất phát từ trái tim mạnh mẽ… Lúc ấy, tôi sẽ ngẩng cao đầu tiến về phía trước, dùng đoi chân trần của mình bước từng bước trên sa mạc lạnh giá, dùng ánh mắt kiên định nhìn thẳng về phía mặt trời, để từng tia nắng xen qua từng lọn tóc. Cứ như thế, tôi bước đi… Trời có mưa, có lạnh, có nắng cháy, bờ vai kia vẫn vững chãi… Cũng bởi con tim đã đủ mạnh mẽ, kiên cường bước qua nỗi đau…
Hồi ký Ngọc Kiều Long
27.04.2017
Gom góp yêu thương đong thành hồi ức
Năm tháng nào ta đã từng bước qua?
Màn mưa xóa dấu vết người xa mãi
Còn gì đây sắc hoa đã phai?
Người ra đi tháng ngày không quay lại
Mùa xuân này ta thiếu một vòng tay…
Yêu thương ấy ngàn hoa bay trong gió
Bồ công anh tung lượn khắp đất trời
Qua cơn mưa là khung trời mới
Dù bây giờ tình xa mù khơi…
Hồi ký Ngọc Kiều Long
27.04.2017
Tỷ yêu!
Năm tháng dài và rộng ta đã cùng bước qua…
Dù nụ cười ấy tỷ không dành cho muội
Dù bàn tay kia chưa từng nắm lấy bàn tay muội
Nhưng…
lúc muội cô đơn nhất
lúc muội bất lực nhất
lúc muội thiếu niềm tin nhất
lúc muội tuyệt vọng nhất
Chính tỷ là người đã vực dậy niềm tin cho muội….
Chính tỷ cho muội khát khao
Chính tỷ truyền cho muội dục vọng làm tất cả vì người mà mình yêu thương, cho dù có nuối tiếc nhưng tuyệt đối không hối hận.
Muội muốn ghi nhớ thật nhiều về tỷ…
Cho dù ai đó nói muội ảo tưởng, muội cũng chẳng quan tâm bởi lúc muội khó khăn nhất, người đến bên muội và sẻ chia với muội chính là tỷ… Điều không ai có thể thay đổi, chẳng ai có thể thay thế. Phải không niềm tin của muội? Sát tỷ tỷ…
Hồi ký Ngọc Kiều Long
27.04.2017
Thanh xuân chưa bao giờ là một cô học trò ngỗ nghịch…
Năm tháng ấy tôi lặng lẽ, âm thầm, cô độc,…
Đã từng bị thầy cô chê bai nhưng chưa bao giờ tỏ thái độ vô lễ…
Đã từng bị đẩy xuống tận cùng của vực thẳm, từng tuyệt vọng nhưng chưa bao giờ vô vọng…
Dù não có tàn cũng cố gắng phớt lờ mọi lời sĩ vả, rơi nước mắt trong mưa bởi tôi sợ người ta sẽ nhìn thấy mình khóc…
Tưởng qua cơn mưa sẽ mãi mãi là cầu vồng, tưởng qua thâm trầm là trái tim sẽ mạnh mẽ…
Nhưng không ngờ đến ngày hôm nay tôi mới nhận ra, tất cả đều không như tôi nghĩ…
Học trò ngày nay tinh ranh và ngỗ ngáo hơn xưa nhiều. Nhiều lúc tự nhủ nếu khi xưa mình cũng tinh ranh và ngỗ ngáo như tụi nó thì có lẽ…
Hồi ký Ngọc Kiều Long
28.04.2017
Năm dài tháng rộng, vạn vật đổi thay…
Lòng người sâu tựa biển… Mỉm cười đó nhưng nào biết được ai thật lòng, ai dối gian? Những người ngày xưa đã từng cùng ta bước… giờ phút chốc đã trở thành người xa lạ. Giữa biển đời mênh mông này ta khắc khoải tìm một bóng lưng quen thuộc, nhưng… mộng xưa đã tàn, hồi ức cũng dần tàn phai theo năm tháng…
Những nụ cười của người ngày trước, những cái siết tay bước qua con phố tấp nập…
Biển đời dâu bể đến phút này còn đọng lại trong ta chút ngọt ngào, chút thoáng qua, chút dư âm hoan hỉ…
Có lẽ giờ người cũng đang chật vật với cuộc sống áo cơm? Có lẽ trong những phút giây yên bình nhất…? Có lẽ đã có đôi lần người nhớ đến ta…?
Thời gian phiêu bạt, liệu vài chục năm nữa ta và người có còn nhận ra nhau?
Lí tưởng ban đầu tuyệt đẹp trong người liệu có còn? Nếu có ngày nào đó gặp lại xin người hãy nói cho tôi biết…
Hồi ký Ngọc Kiều Long
29.04.2017
Dường như năm tháng đã dạy cho ta đừng quá dễ dàng tin vào lời nói của người khác. Mật ngọt chết ruồi!
Dung mạo kia xinh đẹp biết mấy nhưng sao trong lời nói toàn ẩn chứa dao găm?
Giữa những sóng gió cuộc đời nghiệt ngã ta chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình. Đôi chân kia đã bao lần mệt mỏi, vần trán kia đã in hằn bao nết nhăn, gương mặt kia in hằn nét tiều tụy,…
Nụ cười của năm ấy đã dần phai nhạt theo thời gian. Những cái nắm tay siết chặt giờ sao quá xa cách? Hồi ức ùa về lung linh như những ngọn nến, nến tắt rồi kỉ niệm như làn sương mờ ảo.
Ai giúp ta đong đếm thời gian? Chờ hồi ức tái sinh miền đất lạ…
Ai mỉm cười, ai lau giọt lệ cho ai?
Mây vẫn lên dù trời không có nắng. Gió vẫn thổi dù vắng những tàn cây. Ta vẫn bước dù phương trời cô lẻ. Đem nhớ nhung này làm khát vọng của ngày mai…
Hồi ký Ngọc Kiều Long
30.04.2017
Nhiều khi mưa rơi bất chợt khiến thân ta ướt nhòa…
Nhiều khi mưa rơi bất chợt khiến bao kí ức mông lung xa vời lần lượt gõ cửa, làm xao động nội tâm ngỡ như đã nguội lạnh bởi thời gian mây phủ…
Ngẫm ra cũng thật lạ… Người mà ta tưởng sẽ mãi mãi là tri âm, tri kỉ của ta lại chính là kẻ rời bỏ ta sớm nhất.
Tạo hóa xoay vần, thời cuộc như mây gió đổi thay. Con đường xưa ta bước giờ chỉ còn là hoài niệm; chút cố mộng ban đầu giờ chỉ như hạt mưa còn sót lại của tuổi thanh xuân… Có chút lưu luyến, có chút bịn rịn, có khắc khoải, có nhớ nhung… Tất cả hòa vào như một điệp khúc tiễn đưa giấc mộng thời son trẻ về nơi an nghỉ cuối cùng…
Nước mắt sẽ rơi vào một ngày mùa xuân rực rỡ, nước mắt sẽ rơi vào một ngày mùa hạ xa xăm, nước mắt sẽ rơi vào một ngày mùa thu âm thầm, hoặc giả nước mắt sẽ rơi vào một ngày mùa đông lạnh giá… Dù bất cứ thời điểm nào, cũng nhất định sẽ rơi…. Như một nốt nhạc kết thúc gieo vào lòng người nghe bao nỗi bâng khuâng…
Hồi ký Ngọc Kiều Long
04.05.2017
Bao nhiêu giọt nước mắt đã rơi…
Bao nhiêu tiếc thương vẫn còn đang bỏ ngõ…
Bao nhiêu giấc mơ đêm đêm vẫn còn hiện về…
Bao nhiêu khát khao đã bao lần thúc giục…
Bao nhiêu yêu dấu một thời giờ như xác pháo hoa bay… nhưng đâu ai dám nói ta chưa hề trân trọng? Hoài vọng còn đó nhưng chỉ tiếc rằng ta đã không còn đủ can đảm, đủ ngây thơ để bước trên con đường đó nữa rồi!
Đã bao lần dặn lòng, dặn lòng quên đi nhưng sao giấc mơ cứ ngày thêm ảm ảnh? mộng tưởng ban đầu giờ như nước chảy hoa trôi, ta dù tiếc nhưng cũng đành buông vội… Chấp niệm cuối cùng có lẽ là chờ đợi ngày được trùng sinh.
Chờ đời ngày trùng sinh! Chờ đợi ta của một thời con tim rực cháy…
Hồi ký Ngọc Kiều Long
04.05.2017
Tự hứa với lòng, con tim sẽ thôi nhung nhớ
Tự hứa với lòng, từ đây sẽ thôi mong chờ
Đôi lúc ta tự hỏi bản thân mình, năm tháng đó vì sao mà tồn tại? Bốn năm ngỡ dài ngờ đâu chỉ một cái chớp mắt tất cả đã chìm vào quá khứ! Người cùng ta trong tay nay đã mờ theo sương khói. Nụ cười nào còn in dấu trong khung ảnh, chỉ có người… đời này chắc chẳng còn cơ hội nhìn thấy nhau.
Bước vào đời trong cô độc, ta đã mượn những năm tháng bước cùng người để gắng gượng, để tự an ủi bản thân, để tự bình thản, tự xoa dịu trái tim mình, để khóc, để cười và cũng để bước tiếp nửa cuộc đời còn lại.
Xin xếp vào tim tất cả những thứ thuộc về người!… Trân trọng!
Hồi ký Ngọc Kiều Long
05.05.2017
Có cơn mưa nào rẽ ngang qua khu phố nhỏ
Có mảng kí ức nào nhem nhuốc bởi tàn tro
Ta chờ thời gian trả lời đôi câu hỏi nhỏ
Để cho lòng mình thôi nhuốm buồn lo…
Gượng ghép những mảng màu kí ức có giúp cho ta khuây khỏa nỗi nhớ nhung? Người đã bước về nơi xa thẳm còn mong chi ngày quay về? Giữa cuộc đời muôn ngàn ngả rẽ, chúng ta đã vô tình bước theo hai hướng trái ngược nhau. Dù đôi lần ta oán trách số phận. Dù đôi lần ta muốn bước qua! Nhưng tất cả mãi do ta ảo tưởng, tình cảm này chỉ có thể lí giải bằng hai chữ “đơn phương”.
Những nụ cười ngày ấy, có chăng là dành cho ta? Người đã dìu ta đi qua ngàn giấc mộng, tình yêu ví tựa trời biển giờ như xác pháo bay. Bốn năm chìm nổi, có lẽ… ta đã lạc mất ai trong đời?
Hồi ký Ngọc Kiều Long
06.05.2017
Người mà năm ấy tôi đã từng gọi là đại ca… giờ đây đã không còn có thể gọi nữa…
Người mà năm ấy tôi có thể vô tư trút mọi u sầu giờ cũng không thể nào vô tư nữa…
Người mà năm ấy luôn dành cho tôi tất cả sự bao dung giờ cũng đã xa…
Đi nhiều nơi, biết được nhiều điều. Giao tiếp với nhiều người thì mới nhận ra không ai bằng được người ấy. Không ai có thể sẵn sàng nghe ta than vãn, không ai cười vui rồi cho ta những lời khuyên chân thành nhất, cũng không ai luôn có chọc ta mỉm cười khi lòng ta đau xót…
Người mà năm ấy tôi hay giận dỗi, người mà năm ấy tôi luôn hờn trách, người mà năm ấy dìu tôi đi qua dông bão, người mà năm ấy tôi từng thầm yêu…
Người vẫn còn tồn tại, vẫn cùng tôi hít thở chung một bầu không khí. Chỉ là sự vô tư của năm đó đã không còn, giữa cả hai chỉ còn là khoảng trống… đã quá hạn cho tình cảm của chúng tôi… thật rồi!
Hồi ký Ngọc Kiều Long
10.05.2017
Từng cánh hoa đào đã tan trong gió
Người của năm đó mãi mãi rời xa…
Không thể oán trách người, bởi ta của năm đó quá ngu si, khờ dại…
Không thể oán trách người, bởi ta của năm đó quá ư yếu hèn…
Không thể oán trách người, bởi ta của năm đó không biết trân trọng…
Năm tháng đi qua, ngẫm lại người đối xử với ta tốt nhất chính là người của năm đó.
Người mang cả thanh xuân của ta, vùi vào đó ngàn giấc mộng đẹp. Ta của năm đó thật sự chưa từng muốn rời xa…
Chưa từng muốn rời xa…
Ta của những năm đó.
Giá thời gian có thể quay ngược chiều kim đồng hồ để ta của năm đó có thể sửa chữa lỗi lầm, có thể vì người mà viết nên hai chữ “trân trọng”
Hồi ký Ngọc Kiều Long
10.05.2017
CÁM ƠN SỰ DỊU DÀNG CỦA NGƯỜI DÀNH CHO TA….
Từng có một người nói với tôi như thế này: Đừng vì lời đánh giá phiến diện của người khác mà nghi ngờ bản thân, từ bỏ lí tưởng, giấc mơ của mình.
Nếu có một ngày bi kịch xảy ra trong cuộc đời bạn, bạn sẽ làm gì? Trước đây, tôi từng lâm vào một hoàn cảnh trớ trêu, số phận run rủi để lần đầu tiên bước vào trường thực tập tôi đã nhận lấy một cái kết khá đắng. Nhiều lúc nghĩ lại tôi cảm thấy sao mà tôi của ngày đó ngu si quá đỗi? Nhưng cũng chính trong hoàn cảnh bi đát đó tôi đã học được nhiều điều: tôi không phải là Kiều Phi, cán bộ hướng dẫn chuyên môn của tôi không phải là Trình Gia Dương (cô ấy khó gấp ngàn lần Trình Gia Dương) và kịch bản mà tôi diễn không phải là người phiên dịch. Tôi không thể tự lừa phỉnh chính bản thân mình, chỉ có thể gắng gượng trên nỗi đau, chỉ có thể gắng gượng bước tiếp. Và rồi Sting dâu giúp tôi quên đi bao nỗi sầu. Và rồi cô bạn cùng lớp hát tặng tôi bài Ngôi sao hộ mệnh. Và rồi từng người nhìn tôi với ánh mắt ái ngại, xót thương. Và rồi cô bạn thân tôi nhắn nhủ: Hãy tin ở một nơi nào đó còn có người đau khổ hơn mày. Và rồi hai đứa em cùng phòng trọ nói với tôi: em chỉ mong chị Trâm đừng như cô giáo đó. Tôi nghe mà muốn khóc, không bao giờ tôi nghĩ trong mắt chúng tôi lại có thể trở thành một người như vậy. Nhưng rồi tôi cũng kiềm lại được, nhìn chúng cười gượng, đôi mắt ráo hoảnh…
Tôi đã sống trong tâm trạng đau thương suốt một khoảng thời gian dài. Một ngày nọ, cô bạn học cùng lớp, lớn hơn tôi 6 tuổi, cô ấy đã nói với tôi: Hằng nghĩ Trâm đừng nên vì lời đánh giá chủ quan của kẻ không hiểu mình mà đánh mất niềm tin vào bản thân…
Các bạn có biết thời điểm đó, điều tôi muốn nhất là gì hay không? Là tựa vào ngực cô ấy, ôm chầm lấy cô ấy và khóc một trận thật to… Nhưng cuối cùng tôi đã không dám làm điều đó…
Thời điểm đó tôi đã quên nói lời cảm ơn với cô ấy. Tôi biết sẽ có một vài người oán trách tôi. Nhưng… tình cảm của tôi lúc ấy… thật… thật sự… không tìm được một ngôn từ nào để diễn tả… càng không thể nói nên lời… Con tim tôi lúc ấy vỡ òa hạnh phúc… Thì ra… thì ra…. trên thế gian này vẫn còn người yêu tôi, hiểu tôi và tin tưởng tôi đến vậy!…
Tháng ngày cùng cực rồi cũng sẽ đi qua… Còn lại chăng là những con người ngày ấy cùng những kỉ niệm như mưa vỡ òa mỗi khi ta nhớ về…
Viết về người là ta muốn trân trọng, ta muốn ghi nhớ những phút giây chúng ta từng có nhau…
Viết về người là để ta mượn tình yêu của quá khứ để xoa dịu nỗi đau của hiện tại
Viết về người là để ta nhớ lấy ta của những tháng ngày đầy khát khao, hoài bão…
Viết về người là ta mong có một ngày ta và người còn có cơ hội nhìn thấy nhau, ôm lấy nhau, hỏi han nhau…
Viết về người là ta mong có một ngày ta và người thật bình yên nắm lấy tay nhau mỉm cười…
Phút giây đó… dù là hồi kết ta cũng không hối tiếc…
Liệu người có như ta?
Hồi ký Ngọc Kiều Long
11.05.2017
Người đàn ông của năm đó mãi mãi là người đàn ông của năm đó… Dù năm đó ta có yêu người đến mất đi lí trí thì người vẫn mãi là người của quá khứ….
Ta đã từng tìm kiếm người trong vô vọng, ta đã từng mong được cùng người tương kiến một lần nữa…
Và giờ đây ta nhận ra một điều, hãy để người của năm đó ngủ yên… Bởi con tim giờ đây đã khác…
Sóng gió cuộc đời vùi dập, người cùng ta trải qua khổ nạn, người cùng ta khóc, người cùng ta cười, người nắm tay ta, xoa dịu trái tim đau của ta, lau nước mắt cho ta, ôm lấy ta, vì ta mà thu dọn tàn cuộc không phải là người đàn ông của năm đó….
Không biết từ lúc nào con tim ta rung động, là ánh mắt, là làn môi, là giọng nói, là nụ cười của người… Không biết từ lúc nào, người trở thành tất cả của ta? Mất đi người ta vô vọng…
Hồi ký Ngọc Kiều Long
13.05.2017
“Tiền không đại diện cho tất cả. Chúng ta có thể không cần” (Ngải Mễ Nhĩ) – Ngự tỷ trở về
Đúng! Tiền không là tất cả nhưng sao lại khiến bản thân sống trong đọa đày? Càng khát khao chiếm hữu càng đẩy ta vào con đường tội lỗi…
Vì miếng cơm manh áo, ta bỏ qua lời sỉ vả của kẻ khác…
Vì miếng cơm manh áo, ta mỉm cười gạt nước mắt vào tim…
Vì miếng cơm manh áo, ta gắng gượng làm công việc mà ta không yêu thích, gắng gượng đối diện với người ta không có thiện cảm….
Vì miếng cơm manh áo…
Phải! Vì miếng cơm manh áo…
Tình không trọn vẹn, tiền có mang cho ta niềm vui? Chắc không nhưng nó sẽ bù đắp cho ta những khoảng trống, nó sẽ chu toàn cho ta miếng cơm manh áo? Tất cả đều nằm ở sự lựa chọn…
Hồi ký Ngọc Kiều Long
13.05.2017
Sự khác biệt giữa yêu và không còn yêu là gì?
Với tôi, nó khá là đơn giản. Nhưng để có được câu trả lời tôi đã tốn thời gian bốn năm…
Khi yêu, con ngời ta thường đánh mất đi lí trí, thậm chí, còn vì tình yêu đó mà trở nên ti tiện, tự hạ thấp bản thân mình. Vì yêu mà chịu tổn thương. Vì yêu mà bị phủ nhận. Vì yêu mà không được đáp lại. Vết thương do yêu mang đến tàn phá thể xác, hủy diệt linh hồn. Nó khiến con người khắc khoải nhớ nhung, gào thét vô vọng…
Khi tổn thương đã đi đến tột cùng. Khi nỗi đau đã ngấm sâu vào xương tủy, tôi đã khóc, đã cười chính bản thân tôi… Tôi đã quên thế giới này còn có bao điều đẹp đẽ. Tôi đã quên cảm ơn cơn mưa khóc hộ lòng mình, tôi đã quên ánh cầu vồng rực rỡ, tôi đã quên mình còn có những giấc mơ….
Bình yên sau những ngày dông bão. Có thể là yêu nhưng đã không còn là mù quáng, có thể là yêu nhưng không còn là duy nhất, có thể là yêu nhưng không còn nô lệ… Đến khi tôi cảm thấy nhẹ nhõm thì thứ tình yêu kia cũng chẳng còn sót lại bao nhiêu…
Thực tế cuộc đời chính là nghiệt ngã như vậy…
Hồi ký Ngọc Kiều Long
13.05.2017
Đôi lúc lặng yên nghe mưa sẽ khiến tâm hồn ta trở nên thanh thản hơn! Tiếng mưa dữ dội, tiếng mưa nhẹ nhàng, tiếng mưa trầm lắng rồi tiếng mưa dịu êm…
Đã bao mùa mưa trôi qua… bao đôi tình nhân từng chắp tay cầu nguyện… thử hỏi giờ này còn có mấy ai bên cạnh nhau?
Dù không muốn tin nhưng tôi không thể phủ nhận cuộc đời này vô cùng nghiệt ngã… đâu ai biết trước được người cuối cùng ở bên cạnh ta thật sự là ai?
Tôi đã từng hoài mong, đã từng sống trong mộng tưởng tình yêu trường tồn, vĩnh cửu trước thời gian… Tôi đã từng tưởng tượng ngày được sánh bước cùng người, cùng nắm tay nhau đi hết cuộc đời, cùng trải qua những tháng ngày thật bịnh yên và hạnh phúc…
Rồi tronng những ngày mưa khác đi qua cuộc đời, tôi lặng bước cô đơn, không còn niềm tin, không còn ảo mộng… Một mình tôi bước trong mưa, một mình tôi cảm nhận cái lạnh rát da thịt, một mình tôi cảm thán, một mình tôi và mưa…
Hồi ký Ngọc Kiều Long
14.05.2017
Ngẫm ra tôi và mưa đúng là có một mối duyên kì lạ… Mỗi lần trời đổ cơn mưa là tâm trạng tôi lại bồn chồn, xốn xang… Cảm giác như có cái gì vẫy gọi, như có ai đó bảo tôi bước đi…
Màn mưa tuy lạnh nhưng lại giúp ta che giấu đi những uẩn khúc trong lòng, màn mưa tuy lạnh nhưng lại giúp ta sống được là chính mình nhất…
Đã từng có người điên cuồng bước nhanh qua màn mưa vội… rồi lại điên cuồng quay về tìm lại cơn mưa của ngày xưa… Cái lạnh giá, cái ấm áp, cái nắm tay siết chặt, từng giọng nói, nụ cười, đôi mắt ai?…
Thời gian mài mòn tuổi trẻ, cứa vào trong tim những vết cắt đau thương, rồi âm thầm vỗ về ban tặng cho ta những vết sẹo. Rỉ máu rồi mới biết đau, qua một giấc chiêm bao ta mãi biết không thể trở về ngày xưa cũ…
Dấu vết dù còn cũng sẽ bị rêu phủ bởi thời gian. Có còn chăng là kí ức của ta cùng một thời nông nổi ấy?…
Hồi ký Ngọc Kiều Long
14.05.2017
Thử hình dung một ngày nào đó, bước trên đường tấp nập trong phút giây vô tình, ta gặp được người… Là duyên số, là định mệnh hay chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên? Ta đã tưởng tượng rất nhiều lần nhưng vẫn không thể nào vẽ ra được…
Vậy nên… nếu sau này có gặp được người, người hãy nói cho ta biết nhé!
Chào người của tương lai…
Tái bút: ta của hiện tại…
Hồi ký Ngọc Kiều Long
17.05.2017
Thấy được nụ cười của chính mình sau bao năm đã đánh mất. Bình tĩnh bước qua, ta biết không có gì là dễ dàng, bình yên chỉ là mở màn cho những dông bão, nếu đã không thể làm ngơ, không thể giả vờ thì hãy tỉnh táo đối diện, bước qua được ta mệt mỏi nhưng tuyệt đối đừng quay đầu. Mưa sẽ lạnh, sẽ làm đau lòng người, nhưng mưa cũng sẽ xóa nhòa kí ức, xoa dịu con tim… Tặng cho bản thân ta, tháng ngày rong ruổi, đơn độc cố gắng…
Hồi ký Ngọc Kiều Long
19.07.2018
Chiến sĩ dừng chân nào phải chưa từng cố gắng? Giấc mộng không thành ta hẹn lại kiếp sau! Năm tháng qua là ta không biết tự bảo trọng lấy thân, giờ chỉ có thể gắng gượng chút hơi tàn cho thỏa đam mê… một thời từng bùng cháy…
Hồi ký Ngọc Kiều Long
05.08.2018
Lại đi lịch kiếp nữa rồi. Hết năm nay chắc sẽ phi thăng rồi. Không lâu sau đó ta sẽ phải nói lời chia tay với hạ giới thôi. Năm học mới bắt đầu, kịch bản lần này liệu có êm đềm hơn xưa?
Cười một cái trước khi đọc kịch bản coi.
Hồi ký Ngọc Kiều Long
16.08.2018
Nếu một ngày ta chết trong huy hoàng rực rỡ. Cầu xin tình yêu cho ta hồi sinh từ trong đống tro tàn. Xin đừng nhắc ta giấc mộng bình an. Niệm khúc cuối người có đang tiếc nhớ? Đôi khi mệt mỏi, được ăn là một điều gì đó thật là hạnh phúc? Hứa với bản thân sẽ không vì ai mà đau thương…
Hồi ký Ngọc Kiều Long
14.09.2018
Ta đã sống hết những tháng ngày đầy mưa và đầy nắng, hi vọng rồi tuyệt vọng. Nước mắt cũng từng rơi nhưng người nào thấy. Bộ não trên mây nhưng nỗi đau là chân thật. Từng hi vọng, chúng ta có thể hảo hảo cùng nhau chống đỡ, hảo hảo tranh cãi cùng nhau, hảo hảo mỉm cười. Cũng từng vọng tưởng đối với đối tác nào cũng có thể hảo hảo thương lượng. Nhưng lại quên rằng người không phải là ta. Thôi thì đường dài mới biết sức ngựa, gian nan thấu hiểu lòng người. Nếu được hỏi người một câu, ta xin người nói cho ta biết: phải làm sao để ta không mất niềm tin vào người? Quá thất vọng. Niềm đau giấu trong nụ cười. Ta có còn là ta?
Hồi ký Ngọc Kiều Long
04.10.2018
Một trong những thú vui tao nhã của ta là chiều chiều chạy xe đi Cần Thơ, sáng sớm tinh mơ, chuông nhà thờ điểm là chạy xe về lên lớp. Thật hi vọng, có thể mãi mãi như thế này, dù đôi lúc đi trong mưa không phải dễ, dù đôi lúc ta muốn buông tay, thỏa hiệp với cuộc đời. Thứ ta thua có lẽ là định mệnh…
Hồi ký Ngọc Kiều Long
08.10.2018
Khi con phố vẫn bộn bề tấp nập
Từng dòng người cứ lặng lẽ lướt qua nhau
Có một kẻ ngẩn ngơ hỏi vì sao?
Mà đáp lại chỉ là hư ảo
Hồi ký Ngọc Kiều Long
09.10.2018
Phố đông người phố có thấy vui?
Còn riêng ta lạc bước giữa chiều nghiêng nắng…
Lòng thổn thức giữa niềm đau bất tận …
Mưa rơi rồi, bao nỗi nhớ trào dâng
Ngọc Kiều Long đã trở lại, chỉ tiếc đường dài phía trước chẳng còn ai
Điều duy nhất còn tồn tại, có lẽ chính là dáng đi “đàn ông đích thực” của ta.
Hồi ký Ngọc Kiều Long
12.10.2018
Ánh trăng tàn ngồi trên phố, sting dâu giúp ta quên bao nỗi sầu…
Đã lâu rồi mới nếm lại vị sting, cảm giác vẫn như ngày nào….
Hồi ký Ngọc Kiều Long
13.10.2018
Ta chỉ muốn ở bên người ta muốn ở bên. Nhưng sao vất vả quá! Mệt mỏi quá rồi. Có nên dừng lại không?
Hồi ký Ngọc Kiều Long
24.10.2018
Quá mệt!
Có lẽ kết cục của ta cũng ngang ngửa Trường Cung ca ca…
Hồi ký Ngọc Kiều Long
11.01.2019
Ngủ không được, giờ trong lòng nghĩ tới ngày soạn lại giáo án theo chủ đề, dạy tích hợp nội môn, liên môn. Trong đầu mở ra nhiều viễn cảnh. Xem ra, tất cả chỉ mới bắt đầu. Và ta thì như đèn dầu trước gió…
Hồi ký Ngọc Kiều Long
31.01.2019
Những người tôi yêu thương, chúc các bạn một năm mới đầy hạnh phúc
Tôi đã không còn viết những vần thơ da diết, tiễn đưa người một mùa đông
Tôi cũng không còn hát khúc tình mộng, ca ngợi người – nữ thần mùa xuân
Tôi chỉ mong…
Chỉ mong những ai đọc được dòng tin này mãi mãi hướng về tương lai, mãi mãi thành công, mãi mãi tự tin, mãi mãi là chính mình và mãi mãi hạnh phúc…
Hồi ký Ngọc Kiều Long
04.02.2019
Trường hợp của ta chỉ có thể suy diễn theo hai hướng:
Hướng thứ nhất, ta đang xả nghiệp, bĩ cực rồi sẽ có ngày thái lai. Quan trọng là ta có đủ kiên cường để chờ đến ngày đó không?
Hướng thứ hai, ta đang bị nghiệp quật, ráng mà chịu…
Hồi ký Ngọc Kiều Long
20.02.2019
Nếu đây là kiếp nạn đã định sẵn. Ta nên ngẩng cao đầu mà đón nhận. Lời thật bao giờ cũng khiến người ta đau lòng. Thôi vậy, xem như cơ sở lí luận của ta chưa đủ. Bất quá đến cuối cùng ngọc đá cùng tan thôi…
Hồi ký Ngọc Kiều Long
04.03.2019
“Đạo bất đồng bất tương vi mưu’
Lẽ nào ta sai rồi?
Nếu thời gian có thể quay ngược?
Nếu ta có thuật nhìn thấu tâm tư người khác?
Nếu ta có nghệ thuật diễn thuyết chắc ta sẽ thành công hơn?
Lo quá!
Hồi ký Ngọc Kiều Long
05.03.2019
Không lẽ giờ ngồi khóc?
Giá mà có thể ngủ một giấc, sau khi tỉnh dậy đầu óc trở nên thông suốt, can đảm lựa chọn, mạnh dạn từ bỏ…
Hồi kí Ngọc Kiều Long
10.03.2019
Có những ngày không phải là buồn bã, chỉ là không có động lực để làm bất cứ điều gì. Rõ ràng là bản thân ôm một núi công việc, rõ ràng là những dự định tương lai vẫn luôn âm ỉ cháy, rõ ràng bộ não nhận thức được… Rõ ràng, rõ ràng là như vậy. Nhưng tại sao không thể tập trung, không thể bắt tay vào làm bất cứ việc gì?
Hồi ký Ngọc Kiều Long
26.03.2019
Thật ra điều tôi muốn rất đơn giản, tôi chỉ cần một nhóm bạn thân cùng nhau đi đến cùng trời cuối đất, tôi chỉ cần một binh đoan có thể cùng tôi kề vai tác chiến dù kết quả cuối cùng có là chiến bại, tôi cũng nguyện tử thủ để bảo vệ sự bình an cho tất cả. Nhưng ước muốn có phần giản đơn ấy lại khó lòng mà thực hiện được. Tôi không phải là con người yêu thể thao, càng không phải là kẻ chơi thể thao giỏi, tôi cũng không phải là chuyên gia trong lĩnh vực đó, nên có lẽ những nhận xét của tôi có đôi phần phiến diện. Thật ra điều tôi muốn nói là: các cậu của ngày đó đã làm rất tốt, tinh thần tương trợ rất cao, không hề có sự đơn độc. Có lẽ chúng ta chỉ có duyên gặp nhau vài lần. Nhưng tôi muốn các cậu biết rằng: trong thâm tâm tôi, các cậu là đội bóng tuyệt vời nhất. Còn riêng cậu – cậu là thủ môn tuyệt vời nhất. Cám ơn các cậu đã tương trợ. Cám ơn thật nhiều… Chúc các cậu học tốt, bớt quậy phá lại để chúng ta luôn có thể mỉm cười khi nhìn thấy nhau…
Hồi ký Ngọc Kiều Long
27.03.2019
Có những ngày cảm thấy buồn vô tận…
Có những ngày chỉ muốn lặng yên sau ô cửa sổ, nhấm nháp li cà phê, ngồi lặng yên lắng nghe bản nhạc mình yêu thích, tay vẫn cầm quyển sách đọc dang dở, mắt nhìn mây trời lãng đãng bay, dưới chân là chú mèo đang yên giấc ngủ…
Có những ngày chỉ muốn cầm chiếc máy ảnh, rong ruổi khắp nơi…
Có những ngày chỉ muốn một mình lặng lẽ đi đến cùng trời cuối đất…
Có những ngày chỉ muốn ngủ vùi sau bao cố gắng không được đền đáp…
Có những ngày muốn nhờ mưa xóa tất cả những giọt nước mắt âm thầm rơi trong tim…
Có những ngày…
Có những ngày tuyệt vọng đến thế là cùng…
Đôi lúc ta phải học cách chấp nhận: không phải ai cũng biết rung động khi nhìn thấy hoa rơi, không phải ai nhìn thấy phượng vĩ cũng tiếc nuối về một thời rực cháy… Và không phải ai nhìn thấy hoa tím cũng mỉm cười, mãi không phai…
Lâu quá rồi không viết văn, hôm nay xàm lại một bữa, ta hứa với chính mình, tuyệt đối không bi thương…
Hồi ký Ngọc Kiều Long
03.04.2019
Quá mệt rồi! Tối thì ngủ chập chờn, sáng đi dạy như xác chết biết đi. Xem ra drama năm nay là SE. Cuối cùng, trong niềm vui giải phóng, nam chính hi sinh trong lặng lẽ… Ta là nam chính bi kịch nhất của thời đại. 2019 là một năm buồn…
Hồi ký Ngọc Kiều Long
18.04.2019
Là tháng năm vội vã hay bởi người vô tình lãng quên một mùa hoa?
Hồi ký Ngọc Kiều Long
22.05.2019
“Nếu một ngày có quay trở lại, lòng có còn đau lời yêu lúc xưa?!!”
Nhiều lúc cũng muốn biết khúc trần tình lệnh có thật sự tồn tại hay không? Phải trải qua bao đau thương, tuyệt vọng con người ta mới đi tới bước đường như thế?!!!
Hồi ký Ngọc Kiều Long
13.07.2019
Vì sao những năm tháng ấy, ta lại không được gặp người?
Hồi ký Ngọc Kiều Long
28.07.2019
Hôm nay là thất tịch, đăng một câu ngôn tình hưởng ứng mới được…
“Dù trời có mưa, anh vẫn mang em đi suốt cuộc đời anh”
Hồi ký Ngọc Kiều Long
07.08.2019
“Mộng rơi giữa thềm hoa, mộng sao cay đắng xót xa. Chiều nay có mình ta, uống cho cạn nỗi đau đến muôn đời,…”
Chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến, bình thản chấp nhận…
Chỉ cần còn có ngày mai. Phải chỉ cần, còn có ngày mai…
Hồi ký Ngọc Kiều Long
11.08.2029
Khóc nữa đi em, chỉ sợ mai kia biển cạn đá mòn…
Sáng nay sau khi nhận lớp chủ nhiệm, ta phát hiện ra linh lực bị tổn thương, chân khí bị phản phệ, chỉ e năm nay đến cả kim đan cũng không còn….
Hồi ký Ngọc Kiều Long
12.08.2019
Ngày mưa cuối cùng rồi cũng đã đến, mưa hối hả, mưa giục giã rơi. Là mưa ngâu khóc cho mối tình ngưu lang chức nữ hay là mưa rào thổn thức tuổi thanh xuân?
Lời tự tình của mưa liệu có ai thấu? Nỗi đau của mưa liệu có ai hay? Vì là mưa nên giữ trong mình bao lạnh giá và cô độc? Giấu mình đi trong cơn mưa liệu có ai hay mình đang khóc?
Nước mắt có thể rơi vào ngày mình buồn nhất, khi con tim cảm thấy cô đơn, nỗi đau còn hằn sâu khắc khoải. Năm tháng dài và rộng, ấy thế mà ta bỏ lỡ mất nhau!
Phải không anh?
Hồi ký Ngọc Kiều Long
25.08.2019
Trong hành trình đi tìm ý nghĩa của sinh mệnh, có người đủ bản lĩnh để đi đến cuối con đường, cũng có người gục ngã trên hành trình ấy, đánh mất đi niềm tin, hi vọng, giấc mơ thuở nào!!!!
Thời niên thiếu ấy thật đẹp đẽ, nếu quá đau lòng, con người ta chỉ cần trốn ở một góc nào đó, âm thầm khóc thật to, để nước mắt cuốn trôi đi những ưu phiền, đau đớn…
Thời niên thiếu ấy, tôi cũng từng có một giấc mơ!!! Một giấc mơ nhuốm màu huyền thoại. Tôi thích những kiếm sĩ, vai mang trường kiếm, thân khoác bạch y trắng xoá, một mình phiêu bạt chốn giang hồ, hành hiệp trượng nghĩa…Chỉ có điều…
Mãi đến sau này tôi mới nhận ra, chính tà vốn dĩ khó phân định, mãi mãi sau này tôi mới nhận ra không phải ai cũng sẽ mãi mãi tốt với mình, không phải ai cũng có thể mãi mãi bước cùng mình. Có những người chỉ đến trong một khoảnh khắc, đưa bàn tay, kéo ta khỏi vũng lầy của sự tuyệt vọng. Sau đó lại lặng lẽ rời đi, chưa từng để lại dấu vết…
Những ngày đầu mới tốt nghiệp, tôi đã sống trong trạng thái mông lung, vô định, cảm giác mơ hồ, không dám tin đời sinh viên của mình đã kết thúc, không dám tin mãi mãi sau này sẽ không thể nào có được 63 gương mặt cùng tập hợp nữa….
Tôi là con người của hoài niệm, là con người sống quá chậm, khó lòng bắt kịp nhịp sống hiện đại với những con người đang quay cuồng trong vòng xoáy cơm áo gạo tiền, là con người không giỏi thể hiện cảm xúc, kiểu như mặt lạnh, vô tình, kiểu như khô khan, không cảm xúc…
Có lẽ, họ thấy tôi lập dị. Có lẽ, vì tôi quá mạnh mẽ nên nhiều người nghĩ tôi không có cảm giác đau thương!!! Có lẽ là vậy?
Trong giấc mơ của hồi ức, tôi chưa từng nghĩ mình sẽ từ bỏ, chưa từng nghĩ mình sẽ đi đến bước đường tuyệt vọng đến tận cùng, nhưng đến phút cuối cùng, tôi lại trở thành kẻ mà khi xưa tôi phủ nhận: yếu đuối, nhu nhược, bất tài, vô dụng, vô trách nhiệm,…
Phải, tôi vô trách nhiệm với chính bản thân mình, tôi nuôi cảm xúc tiêu cực, để nó dẫn dắt tôi đi đến bờ vực của sự tuyệt vọng. Tôi không dám bắt tay hành động nhưng lại luôn buông lời oán trách, tôi yếu thế, tôi ỷ lại, tôi muốn người khác giúp đỡ mình nhưng lại chưa từng muốn mở lời. Ngày ngày quay cuồng trong tuyệt vọng, thậm chí tôi đã nghĩ: nếu có thể khống chế thời gian, tôi muốn ngủ một giấc ngủ ngàn năm, khi tỉnh dậy tất cả đều tan biến, tôi lại làm lại từ đầu…. thanh xuân tại sao lại có nhiều nuối tiếc?
Hồi ký Ngọc Kiều Long
24.08.2019
Có người nói: bình minh và hoàng hôn là hai thời khắc đẹp đẽ nhất cuộc đời này. Bình minh sẽ mang đến cho ta hi vọng, sự hồi sinh. Còn hoàng hôn sẽ giúp ta quên đi mệt mỏi, nhìn thấu trái tim mình.
Bình minh của mùa thu, của nhiều năm về trước, tôi đã vô tình chứng kiến một cảnh tượng vô cùng đẹp, một đời khó quên. Có những khoảnh khắc chỉ là thoáng qua, có những câu chuyện chưa kịp tìm hiểu rõ đã trở thành hồi ức!…Cô gái trong câu chuyện của tôi, phải chính là cô gái ấy, người phải ngồi trên xe lăn, không thể tự mình bước đi, bước lên lầu cao được, thế là có năm sáu bạn trai đã cùng nhau đỡ xe lên lầu, nụ cười của cô ấy thật đẹp, thật rung động lòng người. Tôi ở dưới ngước nhìn lên, cảm nhận được quầng hào quang hạnh phúc lan toả khắp người cô ấy, bất giác tôi cũng mỉm cười…Thì ra, cuộc sống này vẫn tồn tại thứ tình cảm chân thành, giúp đỡ nhau không vụ lợi…
Hoàng hôn của mùa thu, của nhiều năm trước, một mình bước trên đường, thoáng có chút gió, chút bụi, chút mơ màng, tôi lại vô tình nhìn thấy cô ấy, cô ấy vẫn ngồi xe lăn, trên cổ có choàng một cái khăn choàng khá đẹp, phía sau có một chàng trai đẩy xe, cùng cô ấy tản bộ, môi mấp máy mỉm cười, tự dưng nhớ đến bộ phim truyền hình Hàn Quốc “Trái tim mùa thu”, khung cảnh đẹp, có chút nao lòng nhưng tuyệt đối không buồn bã, không khiến người ta cất lên tiếng thở dài…
Bình minh khác của một mùa thu đó, của nhiều năm về trước, tôi lại vô tình gặp lại cô ấy trong Trung tâm học liệu của trường Đại học Cần Thơ, vẫn dáng vẻ đó, vẫn nụ cười đó, bên cạnh cô vẫn là chàng trai đó. Tôi không rõ họ là quan hệ gì? Nhưng tôi lại cảm thấy họ thật đẹp đôi. Tôi không rõ tương lai kết cuộc của họ là như thế nào? Vì sau lần đó và mãi mãi sau này, tôi đã không còn gặp lại họ nữa. Nhưng tôi tin, dù họ ở bất cứ nơi đâu, chỉ cần họ còn giữ được trên môi nụ cười và hành động của ngày đó, họ vẫn sẽ hạnh phúc, dù họ có còn ở bên nhau hay không, họ cũng sẽ không đau lòng, không nuối tiếc, bởi họ đã từng là một thời của nhau, từng bước bên nhau trong những tháng ngày tươi đẹp nhất, bất cứ nơi nào họ bước đến cũng sẽ lan toả hào quang khiến cho những người xung quanh hạnh phúc theo.
Quyển sách đã đặt trên bàn, bước tới, cầm lấy, mở ra đọc từng trang hay là xem như không thấy, cho vào quên lãng là tùy ở sự lựa chọn của bạn, không ai có thể thay bạn quyết định bất cứ điều gì?
Bình minh của mùa thu, của năm nay, vô tình tôi lại nhớ đến họ, người xa lạ mà tôi vô tình lướt qua…thoáng chút nhung nhớ, chút tiếc nuối thời quá khứ tươi đẹp…
Hồi ký Ngọc Kiều Long
21.08.2019
Tổng hợp những khoảnh khắc khiến trái tim con người ta rung động:
Khoảnh khắc thứ nhất : rõ ràng ta không buồn, chỉ là cảm giác có gì đó mông lung nên bất giác gương mặt ta trở nên ngẩn ngơ, nhưng người bên cạnh lại vụng về an ủi, khiến ta bất giác bật cười.
Khoảnh khắc thứ hai: trên tay cầm tờ giấy trúng tuyển Đại học, lồng ngực cứ đập liên hồi, có chút gì đó vui sướng, không thốt nên lời.
Khoảnh khắc thứ ba: trên bước đường hành tẩu, vô tình nhìn thấy một người mặc đồng phục học sinh, thoáng chút man mác nhớ thời áo trắng, nước mắt bỗng dưng muốn rơi.
Khoảnh khắc thứ tư: người là ai, vô tình xuất hiện, chấp nhận lãng phí thời gian, đóng vai người khác để tiếp cận và làm thân với ta.
Khoảnh khắc thứ năm: phút giây người điểm trang cho ta thật lộng lẫy.
Khoảnh khắc thứ sáu : là lúc người cùng ta bệnh liệt giường.
Khoảnh khắc thứ bảy : lúc nào sư phụ cũng có thời gian cho đệ tử.
Khoảnh khắc thứ tám: tiếng con tim ai lặng lẽ khóc trong mưa.
Khoảnh khắc thứ chín : nụ cười của người thật đẹp, má lúm đồng tiền thật có duyên
Khoảnh khắc thứ mười : khi hai ta quay lưng giả vờ chán ghét nhau.
Khoảnh khắc thứ mười một: vòng tay người kéo ta rời khỏi đám đông.
Khoảnh khắc thứ mười hai : sau một vòng tránh mặt lại đụng thẳng mặt nhau, ngẩng đầu lên, giả vờ Chào
Khoảnh khắc thứ mười ba : lục tung danh bạ tìm kiếm sự trợ giúp, cuối cùng người giúp ta là người xa lạ.
Khoảnh khắc thứ mười bốn : sắp xuôi tay tuyệt vọng, kẻ ta nghĩ chán ghét ta lại đưa tay ra tương cứu.
Khoảnh khắc thứ mười lăm: bàn tay ai che mưa để tóc ta không phải ướt.
Khoảnh khắc thứ mười sáu : có chuyện gì cứ nói, tôi nhất định sẽ giúp bà.
Khoảnh khắc thứ mười bảy : cố tình đi thật chậm để đợi ai…
Khoảnh khắc thứ mười tám : đừng vì lời nói của ai đó mà đánh mất đi giấc mơ, phủ nhận đi năng lực thật sự của mình. Tôi thề là lúc đó đã muốn tựa vào cô ấy, ôm cô ấy khóc
Khoảnh khắc thứ mười chín : hãy tin ở nơi nào đó còn có người khổ hơn mày.
Khoảnh khắc thứ hai mươi : đã không thể đóng băng được nỗi nhớ thì tại sao lại cố muốn đóng băng, hãy nhớ đến mức không còn nhớ nữa.
Khoảnh khắc thứ hai mươi mốt : ta muốn nói, ta không muốn rời xa người
Khoảnh khắc thứ hai mươi hai : Để ta giúp đỡ người
Khoảnh khắc thứ hai mươi ba : cô là người đặc biệt nhất, tụi em thích nhất là cô.
Khoảnh khắc thứ hai mươi bốn : sự quan tâm của người dành cho ta.
Khoảnh khắc thứ hai mươi lăm : đừng chạy quá nhanh, chỗ này công an hay bắn tốc độ.
Khoảnh khắc thứ hai mươi sáu : có xe lớn, đừng chạy.
Khoảnh khắc thứ hai mươi bảy : chàng trai xa lạ cho mình đi nhờ xe.
Khoảnh khắc thứ hai mươi tám : người xa lạ giúp mình mua vé. Khoảnh khắc thứ hai mươi chín : người đưa ta ly rượu, ta lắc đầu không uống, người gượng ép, người bên cạnh ta vội cầm lấy uống cạn, mỉm cười nói : cũng thường thôi!
Khoảnh khắc thứ ba mươi : phút giây tôi ngồi nhớ lại kỉ niệm ngày xưa, hóa ra chỉ cần bước đi, nhất định sẽ đến được nơi mình muốn đến, nhất định sẽ gặp được người mình cần gặp, dù đó chỉ là phút giây thoáng qua…
Hồi ký Ngọc Kiều Long
20.08.2019
Đã sinh ra mang số kiếp của mặt trăng, hà cớ gì ta lại tham luyến sứ mệnh của mặt trời?
Hồi ký Ngọc Kiều Long
27.08.2019
Em chỉ sợ ngày mai kia vẫn là nắng đẹp
Nhưng bình minh đã không còn thức giấc để gọi tên nhau trong đời!!!
Hồi ký Ngọc Kiều Long
28.08.2019
Có một vị đại tỷ học tiếng Hoa chung với tôi, cô ấy nói với tôi như thế này:”mình nên hảo hảo cám ơn những người ganh ghét, đố kỵ với mình; hảo hảo cám ơn những người lợi dụng mình; hảo hảo cám ơn những người luôn tìm mọi cách đạp mình xuống bờ vực thẳm. Bởi vì, nhờ có họ mình mới biết được bản lĩnh của mình tới đâu, sự tồn tại của mình có giá trị như thế nào? Hoá ra cũng có người vì mình mà trở nên như thế!!! Đừng bao giờ oán trách họ, bởi họ là bước đệm hoa hồng đưa mình tới vinh quang, giúp mình ngẩng cao đầu hát lên bài ca chiến thắng…”
Cám ơn đại tỷ, dù chúng ta chỉ vô tình đi lướt qua nhau, nhưng chị đã dạy cho tôi biết thế nào là niềm tin, thế nào là lẽ sống? …
Hoá ra, trên con đường thực hiện tín ngưỡng của chính mình, chúng ta sẽ gặp vô số chướng ngại vật, vô số người ngán chân, họ chỉ đợi ta gục ngã, sau đó mỉm cười khinh miệt…
Nước mắt có thể rơi nhưng không thể rơi vô nghĩa…
Nụ cười sẽ đẹp biết mấy nếu ta vững tin nơi chính mình, có thể lí trí sẽ là ngọn đèn giúp ta định hướng lối đi, nhưng con tim mới mang đến cho ta bờ bến thật sự. Đôi lúc chúng ta nên dùng khăn che đi đôi mắt của mình, không phải để tạo nên sự khác biệt mà là để lắng nghe hơi thở của trái tim… Em mù loà nhưng em chiến thắng…
Tôi sẽ nhớ mãi câu nói của tỷ. Hồi ký Ngọc Kiều Long mãi mãi nhớ đến người- người xa lạ từng lướt qua nhau…
Hồi ký Ngọc Kiều Long
01.09.2019
Tại sao em lại để cho mỗi một người trong bọn họ tán tôi một bạt tay?
Chừng nào tôi mới có thể bồi hoàn lại tất cả những gì mà họ ban tặng cho tôi?
Ngày mai phải không?
Nếu còn có ngày mai…chỉ e là không thể, không có và cũng không còn?
Vốn dĩ bầu trời vẫn đang nắng đẹp nhưng chỉ vì người mà xuất hiện áng mây đen…
Hồi ký Ngọc Kiều Long
31.08.2019
Em vẫn biết ngày mai kia là nắng đẹp,
Nhưng chỉ sợ bình minh đã không còn thức giấc để gọi tên ai trong đời!
Hồi ký Ngọc Kiều Long
30.08.2019
Cảm giác bị phong sát thật không dễ chịu chút nào! Cảm giác mọi cố gắng tan biến như một giấc mơ còn khiến con người ta tuyệt vọng nhiều hơn nữa!…
Có lẽ cục diện ngày hôm nay một phần cũng là do ta tự chuốc lấy, có lẽ cục diện ngày hôm nay mới là cục diện mà mọi người muốn nhìn thấy, một cục diện được cho là cân bằng, chỉ có ta, riêng ta là ôm một giấc mơ hoàn mĩ mãi mãi không tồn tại, suy cho cùng đối với ta, không cùng đẳng cấp khó lòng mà bước cùng nhau, dù có miễn cưỡng bước cũng cảm thấy chông chênh, cảm thấy gánh nặng, một người gánh team, người ngoài nhìn vào sẽ cảm thấy vô cùng cool ngầu, đối tượng gánh team ban đầu cũng sẽ cảm thấy như thế, nhưng…càng về sau lại càng cảm thấy mệt mỏi, họ sẽ tự hỏi: mình đang cố gắng vì điều gì? Vì ai? Mình đang gánh quá nặng thì phải?
Cuối cùng đi vào sự bế tắc, xung đột nội tâm, buộc phải đưa ra sự lựa chọn: nhắm mắt xuôi tay chấp nhận hoặc là cam đảm lựa chọn mạo hiểm dù con đường thành công vô cùng mịt mờ!… Tôi là con người của sự lựa chọn, con người của những giấc mơ, con người của thế giới hoàn mĩ, rõ ràng biết rằng sự lựa chọn đó khiến bản thân đơn độc nhưng lại không muốn quay đầu, không phải vì tự ái mà là vì không muốn có một hạt bụi làm vấy bẩn tách trà trong, thà lựa chọn một mình cô độc còn hơn bước cùng người khác chí hướng. Cái cảm giác chông chênh, vô định,lạc lõng giữa dòng đời, cảm giác lẻ loi giữa đám đông vui vẻ và, cái cảm giác trên bàn tiệc ai ai cũng mỉm cười duy chỉ có bản thân ta là muốn khóc…
Năm tháng dài và rộng, mọi cố gắng bây giờ lại trở về vạch xuất phát _ số không!!! Thật ra ta cũng muốn cười nhưng lại không thể cười được, thật ra ta cũng muốn khóc nhưng nước mắt dường như đã cạn khô rồi!!! Chợt nhớ khi xưa, lúc học văn học Nga, thầy giáo đã từng đặt ra một loạt những câu hỏi nhưng lại chưa bao giờ có một câu trả lời thật sự. Thầy từng hỏi: tại sao người lập lại trật tự của thế giới là quỷ sa tăng chứ không phải là chúa giê su? Tại sao kết cuộc cuối cùng phần thưởng của nhà văn lại là cái chết? Đến bây giờ tôi mới ngộ ra, chỉ có cái chết mới là sự vĩnh hằng, nhà văn không thể sống giữa những người không hiểu anh ta, tác phẩm của anh ta không thể tồn tại khi nó phản ánh quá chân thực cuộc sống đời thường…. Quỷ sa tăng có thể lập lại trật tự thế giới vì giấc mơ mà quỷ sa tăng hướng tới chính là ở bên cạnh người anh ta yêu thương, chỉ cần được như thế anh ta nguyện làm tất cả. Còn chúa giê su không thể lập lại trật tự thế giới không phải vì ông ta bất lực mà là vì ông ta nghĩ đến chúng sinh thiên hạ, không đành lòng hủy diệt tất cả nên đến phút cuối cùng phải hi sinh bản thân, dâng thân mình cho lí tưởng, tình yêu lớn, đánh mất đi tình yêu cá nhân, bảo hộ cả thế giới nhưng lại không thể bảo hộ được nàng…
Tôi từng xem bộ phim “Xin hãy ban cho tôi một đôi cánh”. Trong đó, có một phân cảnh như thế này, anh trai nam chính nói với nam chính:”em nghĩ em có thể thay đổi cả thế giới này hay sao?…” Nam chính đã trả lời như thế này:” em không thể thay đổi thế giới nhưng tuyệt đối sẽ không để thế giới này thay đổi em…”
Kiên cường, cố chấp với giấc mơ của mình có thể sẽ không có được một đời bình an, có thể sẽ bị nhiều người ganh ghét nhưng ít nhất ta có được một đời không hối hận. Bất quá mười sáu năm sau mình làm lại từ đầu thôi!!
Ngọc Kiều Long đã trở lại, lại ăn hại hơn xưa nhiều
Hồi ký Ngọc Kiều Long
28.08.2019
Pháo hoa chóng tàn thì đã sao? Ta chấp nhận thử thách, ta thừa nhận mình còn nhiều thiếu sót nhưng ta tin chỉ cần cố gắng, dù không thành công cũng đổi lấy một khoảng thời gian không bao giờ hoang phí? Một năm cuối cùng này, nhất định không thể dễ dàng từ bỏ…
Hồi ký Ngọc Kiều Long
27.08.2019
Hoá ra chỉ cần để tâm vào nơi xứng đáng, ta sẽ nhận ra thế giới này vẫn luôn dịu dàng với ta… Hi vọng huynh sẽ luôn như ngày hôm nay…
Hồi ký Ngọc Kiều Long
26.08.2019
Có những việc căn bản không thể bù. Có những việc căn bản không thể chắc. Có những việc căn bản không do ý muốn của ta. Tính đến ngày hôm nay, ta có thể khẳng định một điều: lỗi này là do người khác, không liên quan gì đến ta. Nên ta không cần thiết phải tự trách bản thân mình… Ngày rằm tháng tám, nhìn rõ thêm một người…
Cuối tuần rồi, nên thư giãn thôi…
Hồi ký Ngọc Kiều Long
13.09.2019
Nhiều lúc cảm thấy có một con dao nằm trong tim mình, muốn rút nó ra xem máu có chảy hay không nhưng cuối cùng lại không dám. Sắp ăn tới nồi bánh chưng thứ ba mươi rồi, không thể manh động như xưa được nữa. Được mất cũng một đời, chỉ mong sau này khi nằm xuống không có gì phải hối tiếc… Thật muốn một tay ôm kiếm, một tay ôm đàn phiêu bạt khắp nhân gian, tiêu sái một lần cho không uổng phí một kiếp…
Hồi ký Ngọc Kiều Long
22.09.2019
Trước đây, ta luôn ngĩ chỉ cần trong tim có trăng sáng hà cớ gì ta phải sợ ảo ảnh của thế gian…
Mãi mãi sau này mới nhận ra, trăng dù sáng như thế nào đi chăng nữa cũng không tránh khỏi những lúc bị che khuất bởi mây…
Sự việc vốn dĩ là nằm trong dự đoán nhưng sau khi xác nhận lại vẫn cảm thấy có chút thất vọng, có chút hoài nghi, có chút giả dối kèm thêm chút nực cười…
Có lẽ do ta đã đánh giá quá cao người, tin vào bản lĩnh và khả năng tách biệt việc tư với việc công
Có lẽ do ta quá ngây thơ nên tin lầm
Có lẽ do ta quá ngu dốt nên mới thực tâm đối đãi
Có lẽ ta quá u mê nên luôn nghĩ chỉ cần ta không phạm người, người sẽ mãi không phạm ta.
Tin lầm thêm lần này thôi nhé!!! Mãi mãi về sau này, người mãi mãi không bao giờ nhận được sự tín nhiệm của ta…
Tự tát cho mình một cái cho tỉnh coi. Tội ngu nè, bị mấy lần còn chưa tởn….
Hồi ký Ngọc Kiều Long
22.10.2019
Nhiều lúc không hiểu, hoàn cảnh hiện tại của ta rốt cuộc là định mệnh hay là nghiệp chướng nữa?…
Sáng rồi mà vẫn còn buồn ngủ…
Hồi ký Ngọc Kiều Long
01.11.2019
Vốn dĩ trái tim đã đập trở lại nhưng tại sao lại rơi vào bế tắc nữa rồi?
Có nên tìm lại người hướng dẫn ta những bước đầu tiên để xin lời khuyên hay không?
Rõ ràng là ta đã từng từ chối lời khuyên ấy!!!
Làm sao đây?
Chọn ngồi yên, chấp nhận sự thật, ta không thể là Mặt Trời?
Chọn mạo hiểm, để một lần tìm kiếm tương lai!!!
Có nên từ bỏ sự quyến luyến, bao bọc không cần thiết???
Có nên thử một lần?
Hồi ký Ngọc Kiều Long
03.11.2019
Ta chỉ có một ước muốn giản đơn, không cầu có cả thiên hạ, chỉ nguyện có được người… Một tay cầm kiếm, một tay ôm đàn, từ bỏ mọi phồn hoa của thế gian…
Hồi ký Ngọc Kiều Long
03.11.2019
Đã sinh ra là mặt trăng sao còn tham luyến sứ mệnh của mặt trời…
Nếu như tất cả đến đây là kết thúc, ta tình nguyện đón nhận, quyết không hối hận, không quay đầu…
Còn nếu đây chỉ mới là bắt đầu, ta có lẽ sẽ tử trận sớm?
Hồi ký Ngọc Kiều Long
03.11.2019
Đời người nên lâm vào hoàn cảnh bi đát một lần để biết cuộc sống khắc nghiệt như thế nào?
“Vứt bỏ giang sơn như họa”
Đổi lấy nụ cười đẹp tựa Chiến ca
Hay là mình từ bỏ tất cả về nhà trồng rau nuôi cá?
Hồi ký Ngọc Kiều Long
05.11.2019
Muốn có được kết quả tốt nhất phải sử dụng phương pháp tốt nhất. Muốn phương pháp tốt nhất áp dụng được tốt nhất phải có người hỗ trợ tốt nhất… Không có người hỗ trợ tốt nhất mãi mãi không có được những điều tốt nhất. Suy cho cùng, kết quả tất yếu là thất bại….
Hồi ký Ngọc Kiều Long
05.11.2019
Phi đao vung lên đã cạn lực
Ly vàng chén ngọc chẳng đổi thay?
Một trong những dấu hiệu của bệnh già là đi tắm quên mang khăn, ăn bao nhiêu nôn ra bấy nhiêu, sáng ra đầu óc nhảy vũ điệu hoang dã,…
Sắp rồi!!!
Chỉ mong tâm nguyện cuối cùng sẽ thành….
Biết chừng nào xây được căn nhà như vầy….
Hồi ký Ngọc Kiều Long
14.11.2019
Tự dưng thấy buồn…
Cơn gió vô tình thổi nhẹ sáng nay
Làm tôi nhớ một thời thơ dại…
Năm 2008 đi thi đại học, ở trọ gần ngôi trường này
Năm 2019 đi tập huấn đổi sách giáo khoa ngay trường này…
Định mệnh có bao giờ gọi tên ta?
Hi vọng những đợt tập huấn sau cũng được đến đây…
Ta buồn…
Một nỗi buồn xâu xé tim gan
Cảm thấy bị tổn thương…bởi những người ta tưởng luôn yêu thương và đứng bên cạnh ta…nản quá rồi…
Hồi ký Ngọc Kiều Long
17.11.2019
Sáng nay đi dạy, học trò không nghiêm túc, quậy phá. La nó, sau đó nó trừng mắt cãi lại. Tự dưng thấy mình sai rồi!!!
Mai mốt không nên làm vậy nữa
Nhắm mắt xem như không là được…
Vạn sự bình an…
Hóa ra sống cho chính mình thật khó
Sống đúng lại càng khó hơn
Sống cho lí tưởng của mình là thứ mãi mãi không thể làm được…
Hóa ra, sau tất cả ta chỉ là một kẻ hèn…
Hồi ký Ngọc Kiều Long
18.11.2019
Một ngày nào đó Hướng Dương từ bỏ được Mặt Trời, còn Tú Cầu thôi không còn hi vọng vào những Cơn Mưa. Liệu đất trời có đổi khác?
Mùa đông năm nay buồn hơn mọi năm… Cảm giác đau lòng thật sự!!!
Hoài nghi bản thân!!!!
Hồi ký Ngọc Kiều Long
18.11.2019
Tôi có rất nhiều điều muốn nói cùng em
Em nhất định phải chờ tôi
Chỉ cần vầng dương kia chưa tắt…
Tôi nhất định sẽ quay trở về!
Quay trở về!!!
Nói lời…
Yêu em…
Hồi ký Ngọc Kiều Long
25.11.2019
Cho đến một ngày rơi vào sự tuyệt vọng không lối thoát, đầu óc quay cuồng trong bi thương, tôi mới nhận ra chấp niệm duy nhất của tôi chính là người. Vì người mà tôi nguyện chịu vây hãm, vì người mà tôi không đành lòng bước đi… Vì người, chỉ sợ khi tôi bước đi… sẽ không còn một ai bảo hộ người. Người sẽ buồn tủi, sẽ tự buông bỏ bản thân… Vì người, cuối cùng lại tạo nên gánh nặng cho cả hai… Vì người mà cả tòa thành hoang phế bỗng trở nên mĩ lệ… Vì người mà tình ca dịu ngọt lại trở thành khúc hát bi thương… Vì người, tôi không dám từ bỏ…
Hồi ký Ngọc Kiều Long
27.11.2019
Rồi mãi mãi sau này, điều tôi nhớ nhất chính là cảm giác tổn thương mà người dành cho tôi. Không phải tiếc nuối, cũng không phải oán hận. Không phải đau lòng, cũng không phải trách móc. Chỉ là trên bước đường đầy chông gai đó, người đã lựa chọn giẫm lên rôi khi tôi đang gục ngã. Không thể khóc, không thể cười. Không hi vọng, không tuyệt vọng. Không khởi đầu, không kết thúc…
Hồi ký Ngọc Kiều Long
28.11.2019
Tìm người trong gió heo may
Tình yêu một thuở đã phai bao giờ?
Hi vọng bình minh mau đến…
Hồi ký Ngọc Kiều Long
29.11.2019
Không lẽ giờ quên hết sân si, bỏ hết phồn hoa. Ta về Vân Thâm Bất Tri Xứ tìm người!!!
Hồi ký Ngọc Kiều Long
01.12.2019
“Gió yên lặng, bầu trời không có mây. Nếu mây trôi con tim này đau nhói.
Gió mây hòa quyện trời đất lặng im. Gió mây giao đấu sau cơn mưa trời lại hiện sắc cầu vồng.”
Tháng ngày khó khăn chỉ mới bắt đầu. Đừng bỏ cuộc…
Pháo hoa chóng tàn cũng từng có phút giây huy hoàng, rực rỡ, phải không em?
Hồi ký Ngọc Kiều Long
03.12.2019
Nếu cảm thấy mệt rồi thì hãy ngủ một giấc đi em
Vùi trong chăn ấm quên hình hài tan vỡ
Nghe tiếng nước mắt rơi cũng đừng nhung nhớ
Tự nhủ với lòng, tất cả chỉ là một giấc mơ!!!
Hồi ký Ngọc Kiều Long
04.12.2019
Bầu trời ngoài đó lạnh lắm phải không em?
Gió rét buốt xua tình ta vào dĩ vãng…
Hồi ký Ngọc Kiều Long
06.12.2019
Mãi mãi về sau này, tôi vẫn luôn nhớ về những ngày tháng đó…
Tôi thuộc tuýp người cô độc, thích rong ruổi một mình, chưa từng chủ động làm quen với bất kỳ một ai…
Tôi cứ thế, im lặng bước, một mình bước, tai lắng nghe từng nhịp thở của thời gian, mắt khắc ghi từng dáng hình quen thuộc. Họ đã từng cùng tôi đi qua những tháng ngày vất vả nhất nhưng cũng là những tháng ngày tuyệt vời nhất…
Chưa từng thân thiết với một ai, không có nghĩa là không quan tâm đến họ, tôi vẫn để ý họ theo cách của riêng mình…
Ngày cầm giấy báo trúng tuyển trong tay, tôi tự nhủ chân trời mới nhất định là luôn tốt đẹp…. Tôi sẽ không lưu luyến gì đâu. Tuyệt đối là không!!! Chi đến khi tôi nhìn thấy một người xa lạ mặc đồng phục của trường mình, tự dưng mắt tôi lại cay cay…
Không ngờ…
Trên giảng đường đại học, tôi lại quen được một nhóm bạn, cùng học, cùng vui chơi, bốn năm tưởng dài đằng đẵng hóa ra chỉ trong chớp mắt, những lời đã nói, những điều chưa nói,những kỉ niệm đã có, những nuối tiếc, những dang dở…
Mãi mãi sau này tôi mới biết được, sẽ không ai có thể thay các bạn cùng tôi tạo nên một biệt đội hoàn hảo, cũng không ai có thể thay thế các bạn trong tôi…
Tôi là một người ích kỷ, đi bên cạnh tôi phải là một người thật bao dung, nhưng rất tiếc cuộc đời không cho tôi gặp được những người bao dung tôi như các bạn….
Có buồn, có tiếc, có thất vọng, có nước mắt nhưng giọt nước mắt ấy lại được thay thế bằng nụ cười. Tôi cười để nhớ mãi những năm tháng không thể nào quên, tôi cười để dặn lòng phải kiên cường bước tiếp…. Tôi cười… Để lưu giữ các bạn ở trong tim…
Hồi ký Ngọc Kiều Long
08.12.2019
Trên hành trình đi tìm ý nghĩa của sinh mệnh, tôi nhận ra bản thân đã đánh rơi khá nhiều điều, và trong những điều tôi đánh rơi đó, tôi nhận ra bản thân đã đánh mất niềm tin, nhuệ khí của thuở ban đầu… Mãi mãi không cách nào bù đắp, mãi mãi không cách nào bồi hoàn…
Hồi ký Ngọc Kiều Long
10.12.2019
Trên đời này, điều gì cũng có thể xảy ra…
Lần đầu tiên trong cuộc đời, viết bảng mà chảy máu tay
Già thiệt rồi
Mai mốt đổi tên thành Hạ bà bà
Hồi ký Ngọc Kiều Long
10.12.2019
Chấp nhận đèo bòng thì nhất định phải biết. Đôi lúc tổn thương mà mình gánh chịu là do người mình xem là thân thiết gây ra…
Hồi ký Ngọc Kiều Long
16.12.2019
Cho đến một ngày vầng dương kia lịm tắt, mới nhận ra, từ trước đến nay vốn dĩ chỉ có một mình ta phấn đấu …
Đã biết trước nhưng vẫn không tránh khỏi thất vọng…
Có lẽ trước khi mở ra một cánh cửa mới, con người ta phải chấp nhận sự nghiệt ngã của cuộc đời…
Đúng là những năm tháng đầu hai mươi, ta đã được nuông chiều…
Nhưng cũng phải cám ơn vì phát sinh những tình huống bất ngờ mà ta biết được, ai mới là người có thể cho ta lời khuyên thật sự…
Em cám ơn cô rất nhiều….
Khung cảnh đẹp nhất là nơi.chưa từng đi qua. Thời gian đẹp nhất là thời gian không bao giờ quay trở lại…
Hồi ký Ngọc Kiều Long
17.12.2019
Ta nghe sự dịu dàng của những dòng sông!!!
Những dòng sông đi cùng đất nước
Dệt nên giấc mơ thuở huy hoàng
Tuyên ngôn độc lập vang giữa Ba Đình nắng chói
Tây Tiến hành quân trong đêm trường mưa gọi…
Về Việt Bắc sương trong màu khói
Để Đất nước gọi mãi tên anh tôi
Người con trai vì hạnh phúc giống nòi
Theo con Sóng băng qua ngàn trùng dương vẫy gọi
Cùng Người lái đò sông Đà tìm về cội nguồn sâu sa
Trong u tịch lắng nghe tiếng chuông chùa Thiên Mụ
Tự thấy yên lòng trong sự tĩnh lặng của dòng sông
Người mang nước từ nơi xa thẳm
Dâng hiến cho đời khúc hát Ai đã đặt tên cho một dòng sông?
Soạn giáo án xong, nhức não, nói xàm…
Hồi ký Ngọc Kiều Long
18.12.2019
Vội vã trưởng thành, vội vã cô đơn. Vì cô đơn nên con người ta mới trưởng thành hay vì trưởng thành con người ta mới thấu hiểu được sự cô đơn? Trên hành trình đi tìm ý nghĩa của sinh mệnh, liệu có ai còn nhớ mình đã đánh rơi mất điều gì hay không? Tôi còn nhớ, khi còn nhỏ, tôi hay ao ước mình lớn thật nhanh, bởi vì tôi nghĩ: thế giới của người lớn chắc là tuyệt vời lắm! Người lớn có thể tự do làm điều mình muốn, có thể khoác lên mình bộ trang phục lộng lẫy, trên gương mặt họ luôn mỉm cười, tràn đầy tự tin. Đó là cảm nhận bên ngoài của tôi về những người được gọi là người lớn. Tôi không biết thật sự trong con tim họ ẩn chứa điều gì? Cho đến một ngày trưởng thành gõ cửa nhà tôi, anh ta nói với tôi rằng: chào em bước vào thế giới của những kẻ cô độc. Sau đó, trưởng thành biến mất để lại tôi thẩn thờ nhìn ánh ban mai. Tôi từng đi qua những chiều thu vàng lá rụng, từng đi qua mùa đông lạnh giá hao gầy, từng đón chào mùa xuân trong hân hoan rực rỡ, … Sẽ không là gì cả nếu mùa hè không bước sang, sẽ không là gì nếu tôi không nhìn thấy tà áo trắng bay bay ấy, sẽ không là gì nếu tôi không cảm thấy khóe mắt cay cay? Đời là một chuỗi hành trình của sự nuối tiếc! Quay đầu nhìn lại, tôi chợt nhận ra: tôi một mình! Một mình đón nhận niềm vui, một mình suy tư trăn trở, một mình đối diện nỗi đau. Bạn bè tôi, tất cả đều đã nhận kịch bản trưởng thành của mình, bạn bè tôi tất cả đều hối hả trong vòng xoáy đó. Đã lâu rồi chúng tôi không còn gặp nhau, không còn chuyện trò, không còn nói về như những ước mơ, lí tưởng dù tôi biết rằng ở bên kia đại dương, ở bên kia màn hình, những người bạn của tôi vẫn luôn âm thầm theo dõi cuộc sống của tôi, chỉ cần nhận ra tôi buồn, những người bạn ấy không tiếc bỏ ra thời gian cùng tôi vén dòng lệ đau khổ, mở ra bức màn hạnh phúc. Trưởng thành mang đến cho tôi tất cả những cung bậc cảm xúc, trưởng thành mang đến sự tự do như tôi hằng mong muốn. Nhưng trưởng thành cũng cướp mất đi của tôi vầng dương tuyệt đẹp nhất, giọt sương tinh khiết nhất, ánh mắt long lanh nhất,… Và hơn hết, trưởng thành cướp đi những người bạn thuở thiếu thời của tôi, cướp đi dung nhan cha mẹ tôi, trưởng thành khiến cho đôi vai họ nặng gánh, khiến cho lưng họ còng đi, khiến cho những vết nhăn trên mặt họ càng lúc càng nhiều, mà tôi – một kẻ vô dụng vẫn đứng ở chiều tuyệt vọng, buông xuôi, không thể làm được gì cũng không thể thay đổi được gì? Quá khứ tôi có họ, hiện tại họ vẫn còn bên tôi, còn tương lai, tương lai… Tôi phải làm sao? Nếu ai đó hỏi tôi rằng: theo bạn, sự trưởng thành của con người nên nhanh hơn hay nên chậm hơn? Tôi thà chọn đóng băng thời gian, buộc tất cả dừng lại ngay thời điểm này, bởi nếu tôi chọn nhanh hơn, tôi nhất định sẽ bỏ lỡ. Còn nếu tôi chọn chậm lại chỉ e… Có một số điều tôi không thể nhận ra… Trái tim con người vốn dĩ là những mảnh vỡ, nhờ gặp được nhau nên mới có thể gắn hàn. Tuy đã được gắn hàn nhưng nó vẫn có vết nứt, và khi một ai đó thân thiết rời đi thì trái tim sẽ bị khuyết đi một mảnh, sẽ rỉ máu, sẽ làm đau lồng ngực, sẽ khiến nước mắt rơi… Và khi đó, con người ta nhận ra mình thật yếu đuối, thật hèn nhát! Thật muốn tự vả cho mình vài cái bạt tai. Nhưng tất cả đã muộn rồi, vầng dương đã lịm tắt, nước mắt cũng không còn sáng trong như ngày xưa, nếu biết trước là sẽ đau khổ, sao khi xưa lại hoang phí thời gian, không biết trân trọng? Nhanh chóng thì sao? Chậm rãi thì thế nào? Nếu không biết trân trọng, tất cả đều là bỏ lỡ…
Hồi ký Ngọc Kiều Long
27.12.2019
Tôi sẽ không đợi đến ngày vầng dương kia vụt mất mới biết tiếc nuối… Tôi sẽ không đợi lúc li tan mới tiếc sao khi xưa lại không biết trân trọng?
Hồi ký Ngọc Kiều Long
29.12.2019
Người đến sớm chụp cùng hoa lá
Ta đến trễ đành làm bạn cùng cỏ cây
Cảm thấy mệt
Hồi ký Ngọc Kiều Long
01.01.2020
Phải cố gắng. Còn trẻ trâu quá, suy nghĩ chưa thấu đáo. Nếu còn không chịu thay đổi, chỉ e bị “đo ván” hồi nào không hay!!!
2020 rồi!!!
Không thể xốc nổi nữa…
Nhất định phải thay đổi…
Thay đổi hoặc là chết???
Hồi ký Ngọc Kiều Long
06.01.2020
Em có biết: “điểm đặc biệt của hoa đào là gì không?”
Đó là khi hoa bung nở từng cánh, bay bay trong gió rồi lại rơi rụng dưới chân người.
Người ta nói: hoa đào đẹp nhất không phải là lúc hoa nở mà là lúc hoa rơi.
Hoa rơi xuống mặt hồ tạo thành cơn sóng. Hoa rơi trên nền gạch tạo thành mưa hoa. Hoa rơi trên nền tuyết tạo thành màu đỏ bất tử. Tuyết trắng hòa màu hồng của hoa tạo thành màu đỏ của máu. Có lạnh lẽo, có cô đơn, có kiên cường, có gục ngã…
Sinh mệnh của anh đang sắp lụi tàn…
Anh sẽ không còn và không thể yêu hoa được nữa
Anh sắp rời khỏi…
Rời khỏi phồn hoa tạp niệm
Anh sắp rời khỏi một trái tim…
Em biết không?
Hồi ký Ngọc Kiều Long
10.01.2020
Chuyện quan trọng nhất định phải lặp lại nhiều lần để nhắc nhở bản thân không bao giờ được quên….
“Ngụy Anh! Ta thật sự hối hận vì ở Bất Dạ Thiên năm đó đã không đứng cùng chiến tuyến với ngươi…”
Hồi kí Ngọc Kiều Long
28.02.2020
Chỉ là con đường không thể lãng quên nhau
Nên cây xanh vẫn xanh màu dù đất sỏi
Tình yêu kia đi dù chỉ là bản tình ca gian dối
Ta vẫn nguyện lòng, mong người một kiếp bình an….
Người ta cứ cho rằng bảo vệ môi trường, lãng phí tài nguyên. Còn ta, ta lại nhìn thấy sự cô độc của hai con người…
Hồi ký Ngọc Kiều Long
29.02.2020
Tôi vừa có một giấc mơ
Trong giấc mơ tôi được gặp lại những người bạn cũ
Những người bạn cùng tôi trải qua thanh xuân tươi đẹp
Họ nói với tôi rằng: tôi phải cẩn thận
Họ nói với tôi rằng : có người đang muốn hại tôi
Họ bảo tôi: phải cẩn thận, đừng nóng vội
Họ bảo tôi: đừng chủ quan, đừng vội tin người
Tôi bàng hoàng tỉnh giấc, vừa lo sợ vừa nhung nhớ những tháng ngày vô tư…
Trong giấc mơ, tôi còn được nhìn thấy nụ cười của người ấy
Cô bạn tôi, cô bạn biết làm chủ cảm xúc của mình…
Nụ cười của cô ấy vẫn đẹp như ngày đó…
Lẽ nào là mình nhớ tụi nó rồi….
Hồi ký Ngọc Kiều Long
06.03.2020
Xong công việc đầu ngày…
Năm đó háo hức trở thành sinh viên…
Ai biết được người của năm đó tương lai sẽ như thế nào?
Giờ đây
Mộng rơi giữa thềm hoa
Mộng sao cay đắng xót xa….
Hồi ký Ngọc Kiều Long
16.03.2020
Sự kiện sáng nay
Lúc đi dạy, có một học sinh cố tình hướng mặt vào mình, ho cho vài cái…
Biết rồi!!!
Ước mơ giản đơn.
Đi dạy không chủ nhiệm
Đi dạy gặp được học sinh hiểu chuyện…
Không so sánh sẽ không đau thương…
Ta nhớ mãi những gì mà năm tháng này ta phải chịu đựng…
Hồi ký Ngọc Kiều Long
17.03.2020
So với ngàn lời hoa mĩ thì đối với ta, câu nói tuyệt vời nhất là : em sẽ cố gắng hết sức….
Ta thích khí khái đó…
Ngẩng cao đầu mà đi…
Hồi ký Ngọc Kiều Long
20.03.2020
Trong những đêm dài không ngủ được vì lo lắng cuộc đời, vì lo sợ không yên, vì những dự định sắp thành lại nhanh chóng tan vỡ. Ta chợt nhớ “Bóng ma lang thang ” – một người bạn bí mật trên Facebook những năm về trước, nhiều năm trôi qua không còn liên lạc, không biết giờ thế nào rồi. Thú thật đến thời điểm này cũng không biết “Bóng ma lang thang ” là ai? Nhưng cũng phải cảm ơn vì những năm tháng tuyệt vọng đó, người đã động viên, tiếp thêm sức mạnh cho ta…Cám ơn những lời khuyên quý báu dù quan điểm có bất đồng…
Dù mãi mãi sau này… Dù đoạn đường hiện tại có khó khăn ra sao, ta cũng nhất định sẽ không dễ dàng từ bỏ, nhất định sẽ tìm ra lối thoát cho mình…
Bao năm độc chiến chợt nhận ra bên cạnh chẳng còn ai, có chút buồn, chút tuyệt vọng nhưng không sao cả…. Vì lí tưởng của ngày đó, ta sẽ kiên cường. Vì tín niệm của bản thân ta sẽ đương đầu với tất cả. Dù có một mình một đội cũng không sao??? Chợt nhớ câu nói thời sinh viên : phong độ là nhất thời, đẳng cấp mới là mãi mãi…Mỉm cười…Ngủ ngon 😴😴😴
Hồi ký Ngọc Kiều Long
22.03.2020
Thành thật tuy không mang lại nhiều bạn bè.
Thành thật đôi khi sẽ khiến con người ta thiệt thòi.
Nhưng tôi vẫn rất tôn trọng sự thành thật.
Vì tôn trọng sự thành thật nên tôi vô cùng tôn trọng người sống thành thật…
Không chỉ thành thật với người khác mà còn thành thật với chính bản thân mình…
Bạn được quyền không làm bài tập tôi giao nhưng bạn tuyệt đối không được nói tôi không thông báo, không nhắc nhở.
Nếu bạn nói với tôi bạn không muốn làm, bạn ghét tôi, ghét bộ môn tôi dạy, ghét học online,… Tất cả tôi đều không oán trách bạn. Nhưng bạn không làm thế… Bạn lựa chọn đùn đẩy trách nhiệm, bạn đổ lỗi cho tôi… Tôi thật sự phẫn nộ. Cái gì cũng có giới hạn của nó… Bạn có thể không lịch sự với tôi nhưng tuyệt đối không thể vô trách nhiệm với chính mình…. Tìm cớ thoái thác. Vì tôi vô cùng xem thường những người như vậy…. Nhưng cũng phải cám ơn bạn. Vì nhờ bạn mà tôi đã hành xử thận trọng hơn, lưu lại tất cả những gì cần thiết. Nếu không tôi có nhảy sông cũng chẳng ai tin tôi nói sự thật. Cám ơn bạn…
Hồi ký Ngọc Kiều Long
24.03.2020
Khi cuộc sống tặng cho ta những niềm đau. Ta hãy từ từ cảm nhận nó, biến nó thành hồi ức tốt đẹp nhất. Thanh xuân không hối tiếc… Đừng vì ai mà bi thương…. Mới có ba tháng đầu năm 2020 thôi, sẽ còn nhiều người, nhiều việc xuất hiện, từ từ ta cũng sẽ hiểu rõ tất cả, chỉ có điều hiểu rồi thì đã không còn muốn bước tiếp nữa. Thời gian này đúng là học được nhiều thứ, vô tình được một vài người dạy dỗ, dù vô tình hay hữu ý cũng phải cám ơn họ đã dạy cho ta biết cuộc sống này khắc nghiệt đến dường nào và không phải ai cũng hào sảng, thiện lương như ta nghĩ…
Hồi ký Ngọc Kiều Long
25.03.2020
Càng nghĩ càng thấy mình sai… Nhất định không thể lặp lại sai lầm này nữa…
27.03.2020
Sau bao thâm trầm, tôi không thể không công nhận những điều khi xưa cô ấy nói hoàn toàn có cơ sở. Dễ dàng quá sẽ dẫn đến dễ dãi. Dễ dãi quá sẽ dẫn đến sai lầm. Sai lầm sẽ tổn thương mối quan hệ. Nên tốt nhất ngay từ phút ban đầu phải đề ra nguyên tắc, dù thế nào cũng không được phá lệ. Có như vậy, cuộc sống mới dễ thở hơn…
Hồi ký Ngọc Kiều Long
28.03.2020
Hay là mình từ bỏ tất cả đi em
Ngủ một giấc xua đi màn đêm u tối
Chuyện đến cuối cùng không ai trong chúng ta là có lỗi
Chỉ trách đường đời khó bước chung đôi
Mấy năm nay buồn nhiều hơn vui… Cũng may, còn được nhìn thấy nụ cười của cậu. Dù thế nào thì với tôi, cậu cũng là người có nụ cười đẹp nhất ❤!!!
Tôi sẽ cố gắng bước tiếp, dù bản thân đã quá mệt mỏi rồi!!!
Cùng cố gắng nhé!!!!
Hồi ký Ngọc Kiều Long
29.03.2020
Khi xưa chỉ mong điện thoại có thể lưu giữ lại tất cả tin nhắn. Mỗi lần xóa tin lại không nỡ.
Khi xưa chỉ mong có thể lưu giữ lại từng khoảnh khắc…
Còn bây giờ có tất cả nhưng lại không có khi xưa…
Tự dưng nhớ phòng 8. Nhớ nhóm thầy trò Đường Tăng quá!!! Nhớ luôn cả cái Ác nhân cốc nữa…
Thật nhớ thời huy hoàng rực rỡ của chúng ta….
Hóa ra lúc không có gì mới là có tất cả…
Hóa ra ta đã đi hết 1/3 chặng đường…
Hóa ra ta đã bỏ lỡ…
Hóa ra năm tháng đó ta quá sai lầm…
Người khác nhìn về tương lai. Còn ta lại hoài niệm quá khứ…
Hồi ký Ngọc Kiều Long
29.03.2020
Năm tháng vô tình năm tháng trôi qua. Giờ em mới nhận ra những gì khi xưa anh nói đều là sự thật….
Hồi ký Ngọc Kiều Long
29.03.2020
Pháo hoa chóng tàn thì cũng từng có một thời huy hoàng rực rỡ
Em đừng vội buồn vì bỏ lỡ ngày hôm qua…
Bình minh vẫn sẽ đến với bao điều mới lạ…
Tỉnh giấc đi em đừng để ngày tháng phôi pha…
Hồi ký Ngọc Kiều Long
01.04.2020
Vì vùi đầu trong công việc. Vì giam giữ mình trong những bức tường. Vì sai lầm trong một vài định nghĩa mà ta đã bỏ quên ta của ngày xưa….
Hồi ký Ngọc Kiều Long
05.04.2020
Đến bây giờ tôi mới chợt nhận ra, thì ra từ bỏ có thể khiến bản thân nhẹ nhõm đến mức độ này!…
Lí ra phải sớm từ bỏ lâu rồi… Cố chấp quá sẽ mệt mỏi, kì vọng quá sẽ đau thương… Con đường vốn dĩ được tạo thành do dấu chân ta bước, không gì là không thể, hà cớ gì chỉ vì một chút si tâm mà lãng quên người cần trân trọng?
Hồi ký Ngọc Kiều Long
08.04.2020
Trà đắng, rượu cay cuối cùng theo thời gian cũng sẽ phai nhạt, có những chuyện, những việc, những người ta cứ ngỡ sẽ chẳng bao giờ quên nhưng đến phút cuối cùng cũng không còn gì để nhớ. Nhân duyên giữa con người với con người thật mong manh, gặp gỡ thì ít, li biệt thì nhiều, mấy ai hiểu được hai chữ trân trọng, người còn đó, người nơi đây chỉ trong phút chốc hóa sương khói ngàn trùng, thời gian lâu không gặp người sẽ trở thành hoài niệm, chút tiếc nuối thuở thiếu thời mà thôi. Tôi không cầu xin cuộc đời cho bản thân được sống lâu sống thọ, tôi chỉ cầu xin người cho tôi sống đúng với lí tưởng, với khát khao, với hoài bão, với giấc mơ của chính mình. Tôi không đòi hỏi công bằng khi xã hội chỉ toàn dối trá, tôi chỉ mong rằng con người còn giữ chút lương tri khi đối diện với nhau. Thời gian rong ruổi, con người rồi cũng già nua theo năm tháng, những khát vọng ngày xưa cũng theo đó mà tắt lịm. Chợt nhớ đến câu nói khá hay, tuy không còn nhớ đó là lời của ai nhưng nó lại thể hiện đúng tâm trạng của tôi lúc này: tôi không sợ người không yêu tôi, tôi chỉ sợ một ngày đẹp trời người nói người cũng yêu tôi, nhưng bản thân tôi lại nhận ra theo thời gian chờ đợi thì tình yêu mà tôi dành cho người bấy lâu nay cũng đã lụi tàn…
Một vở kịch, một quyển tiểu thuyết, một bộ phim,… dù là gì đi chăng nữa thì kết cuộc tốt đẹp có lẽ vẫn là hay nhất. Đừng dùng sự bi ai để dày vò người khác, nước mắt khóc cạn, người chia xa, càng thống khổ con người càng hoài nghi chính mình, hoài nghi cả thế giới. Nếu có thể dùng bút lực để tạo nên sự hoàn mĩ, xin người đừng vì bất kì lí do gì mà khiến nó khiếm khuyết, tôi cam đoan với người, kết cuộc hoàn mĩ vẫn mãi ghi dấu trong tim, vẫn khiến con người ta thổn thức.
Đếm ngược thời gian, thắm thoát tôi cũng đã đi qua cái thời nông nổi nhất, vô tư nhất, vui vẻ nhất và cũng hạnh phúc nhất, dịu dàng nhất, êm ái nhất. Và tôi của ngày hôm nay chợt quay đầu nhìn lại, chợt có ý muốn điên rồ xoay chuyển thời gian, muốn được một lần quay lại những tháng năm ấy….
Mưa chiều nay thật lớn, cả một quãng sân rộng lấm tấm những hạt mưa, có nơi nước còn đọng vũng, thỉnh thoảng trời cũng giáng xuống vài cơn sấm chớp. À, hóa ra tôi lại mơ, lại rơi vào cái vòng hoang tưởng, mùa này mà kiếm một cơn mưa chẳng khác nào lặn xuống đại dương tìm kiếm mảnh pha lê vỡ. Hoàng hôn cứ dần buông xuống, tia nắng yếu ớt sắp tàn chỉ còn vương chút ánh sáng nhỏ nhoi, dường như đang cố níu kéo, dường như đang vẫy chào tạm biệt ban ngày. Duy chỉ có một điều không thay đổi, nóng, đợt nóng khủng khiếp, đợt nóng khiến cho những con người có thể chất yếu đuối như tôi, say từng cơn, đầu thì đau như búa bổ, cái giá phải trả của những tháng ngày tự hành hạ bản thân mình. Nói tự hành hạ chứ thật ra là do nhiều yếu tố tác động khiến con người của tôi đã không còn được như xưa, yếu cả thể chất yếu cả tinh thần, nói theo phim kiếm hiệp là bị nội thương ảnh hưởng tới lục phủ ngũ tạng, phải cần thời gian dài để liệu thương, vết thương bao giờ mới lành không ai biết, không ai rõ, không ai có thể trả lời…
Thời gian dần qua, năm tháng lắng đọng, con người cũng bớt đi một vài hoài mộng thuở xưa. Không phải là từ bỏ hoàn toàn, chỉ là cảm giác như sức tàn lực kiệt, không thể gượng dậy nổi, nhiều lúc muốn đưa tay với nhưng sau cùng lại thôi… Ngắm nhìn tà dương, ngẫm cuộc đời bao phen chìm nổi cũng đã học được không ít bài học quý giá, biết lúc nào nên nắm giữ, lúc nào nên buông tay, hiểu được không ít nhân tình thế thái, chỉ có điều lúc quay đầu nhìn lại đã chẳng còn ai bên cạnh nữa rồi…
Tình sâu nghĩa nặng phút chốc hóa phù du, tan nhanh như bọt biển. Suy cho cùng, cũng chỉ có mình ta bước đi trong đời, không thể chờ mong, không thể oán trách. Nhiều năm về trước, có người đã từng nói với tôi như thế này: Nhân sinh như một tách trà, mặn đắng nơi đầu lưỡi nhưng ngọt ngào ở trong tim. Muốn có được trà ngon phải phối hợp được nhiều yếu tố, một trong những yếu tố quan trọng đó là nước, nước phải có độ sôi vừa đủ mới giữ được hương vị thuần chất của trà, nước quá nóng sẽ khiến trà vỡ vụng, nước quá lạnh sẽ không thể ngửi được vị thơm. Cho nên, đời này phàm là việc gì cũng vậy, vừa đủ là trạng thái tốt nhất, không gượng ép, không cưỡng cầu, tâm bình an tất sẽ hạnh phúc…
Trong những ngày mưa ngâu rả rích, ngồi bên hiên nhà ngắm từng hạt mưa rơi, tôi chợt nhớ đến thanh xuân của một đời người quả như là một giấc mơ, đến khi tỉnh giấc con người ta còn lo sợ rằng nó không tồn tại, đôi khi muốn sờ thử, muốn chạm vào nhưng không thể. Thanh xuân đi rồi để lại cả một nỗi niềm tiếc nhớ nhưng đồng thời cũng chấp bút cho những thi nhân viết nên những vần thơ tuyệt diệu….
Có nuối tiếc mới có hoàn mĩ, có cay đắng mới thấm dư vị ngọt ngào. Đời người phải đôi ba lần chìm nổi mới thấu nhân sinh, trà phải từ từ thưởng thức mới thấm được, bầu bạn với trà như bầu bạn với người quân tử, trà giúp ta thanh lọc tâm hồn, loại bỏ mọi phồn hoa tạp niệm, đi qua dông bão vẫn có thể bình thản, mỉm cười với thế gian….
Hồi ký Ngọc Kiều Long
09.04.2020
Cứ đối xử với tôi như trước đây. Lạnh nhạt nhưng tôi cảm thấy an toàn. Xem thường tôi nhưng tôi cảm thấy thoải mái. Đừng nhiệt tình quá, tôi sợ…
Hồi ký Ngọc Kiều Long
09.04.2020
Đôi khi điều khiến ta đau lòng không phải là điều gì quá lớn lao, mà đơn giản chỉ là những điều nhỏ nhặt, chẳng ai để ý. Đôi khi điều khiến ta tuyệt vọng lại đến từ những gì gần gũi nhất, thân thuộc nhất với ta, mà không phải là từ bất kì sự xa lạ nào. Đôi khi vì quá coi trọng nên mới chịu nhiều tổn thương. Đôi khi đi đến cuối con đường ta mới tìm được lối thoát…
Không có lối thoát thì sẽ có câu trả lời cho tất cả…
Cố gắng đắp xây rồi vô tình phá vỡ…
Viễn cảnh tương lai chỉ mở ra khi ta chấp nhận phá vỡ giới hạn một lần…
Hồi ký Ngọc Kiều Long
14.04.2020
Hôm đó chạy xe trên đường đã nhìn thấy phượng đỏ. Năm ngoái giờ này đang chờ hè sang, kết thúc năm học. Năm ngoái đã đi cắt tóc ngắn sau khi tổng kết năm. Còn năm nay ta sẽ giữ tóc dài lại, không thay đổi nữa
Hồi ký Ngọc Kiều Long
17.04.2020
Bình minh đã đến mang cho ta hi vọng
Lùi một bước thấy biển trời mênh mông….
Có lẽ đã đến lúc phải quyết định rồi… Nắm giữ hay từ bỏ?
Hồi ký Ngọc Kiều Long
17.04.2020