BỈ NGẠN HOA
Bỉ Ngạn Hoa ơi Bỉ Ngạn Hoa!
Đỏ rực cả một màu máu
Người mang đến cho ta những u buồn sầu não
Nhưng cũng vì người mà ta thoát thương đau
Chuyện của người có kể đến ngàn sau
Vẫn không lí giải nổi vì sao bi kịch?
Thứ tình yêu khiến con người phấn khích
Lại khiến cho hoa lá phải úa tàn
Gặp gỡ là lúc li tan…
Hoa này nở rộ, phai tàn lá kia
Vĩnh viễn không thể chia lìa
Cùng chung số kiếp phũ phàng tháng năm…
Hoa rơi hoa nở âm thầm
Lá xanh tươi tốt ai nào thấy hoa?
Người đời truyền mãi khúc ca
Bi tình tuyệt thế gọi là thiên thu
Vĩnh viễn ở chốn âm u
Soi đường, dẫn lối linh hồn người xa
Kí ức là của người ta
Bản thân không có… xót xa, đắng lòng
Đức Phật thấy thế đau lòng
Nhành hoa rửa sạch trắng trong cửa thiền
Từ nay vào cõi vô biên
Vĩnh hằng thịnh thế an nhiên giữa đời
Tình xưa kí ức mù khơi
Vùi chôn dĩ vãng ở nơi nguyện thề
Hoa kia từ cõi đê mê
Một nửa phàm tục nguyện thề bên nhau
Một nửa rửa sạch nỗi đau
Một nửa ở lại phơi màu đỏ tươi
Vong Xuyên mãi mãi tươi cười
Sắc hoa tươi đó mà người nào hay?
Hoa kia tình sử bi ai
Bên nhau đó nhưng không ngày gặp nhau
Ai đem đến một giấc chiêm bao?
Và vội khép khi tình đã tỏ
Hoa như máu, một màu đỏ
Hoa như tuyết, một màu trắng trong
Hoa nở như tỏ nỗi lòng
Lá xanh còn đó như trông về người
Nhưng trời nào có xót thương
Để hoa lá phải chịu đường bi ai
Chạy rồi nào thoát trần ai
Trốn vào địa ngục mong ngày bình yên
Hoa rơi đầy ắp ưu phiền
Cũng vì chấp niệm ngàn đời trùng sinh
Hoa lá là kẻ có tình
Nhưng trời đã phạt biết mình oán sao?
Thôi rồi từ nay về sau
Hấp thu oán khí kiêu ngạo với trời cao một lần.
Màu hoa trong trắng vô ngần
Nuốt bao nhiêu lệ muôn phần đắng cay
Màu hoa trong trắng không vướng trần ai
Nếm bao giọt máu thay màu thiên thu
Đỏ rực cả chốn âm u
Vì người mà sống cho dù đau thương
Từ nay hoa sẽ dẫn đường
Để người nhớ lại tình thương sinh tiền….
Ngọc Kiều Long