VỢ CHỒNG A PHỦ
Năm ấy thuở ấy Hồng Ngài
Có cô gái Mị tộc người Hmong
Sinh ra trong một nhà nông
Cùng cha làm ruộng vun trồng tương lai
Vốn dĩ cô Mị đa tài
Thổi lá, thổi sáo mấy ai dám bì?
Ngỡ rằng hạnh phúc chẳng đi
Ban mai nắng ấm cũng vì người thôi!
Nào ngờ số phận nổi trôi
Món nợ truyền kiếp mất rồi tự do…
Hoa hồng cộng với tàn tro
Lá ngón rơi rụng cũng do vì người….
Thương cha dở khóc dở cười
Lá ngón rơi xuống kiếp người đắng cay
Mị về sống kiếp tù đày
Con dâu gạt nợ biết ngày nào thôi?
Lúc đứng cũng như lúc ngồi
Mặt cúi rười rượi, mất rồi tin yêu?
Tự do rong ruổi trong chiều
Nay thành trói buộc bao điều thương đau
Bên tảng đá, cạnh tàu ngựa, biết khi nào…
Cô thôi số kiếp đớn đau tù đày?
Ngỡ rằng chẳng có ban mai
Bên cạnh ô cửa đến ngày rũ xương…
Đau thương, vấp ngã, kiên cường, khát khao….
Mùa xuân đã đến khi nào…
Váy hoa mỏm đá sắc màu đẹp xinh
Mị nghe tiếng trống xập xình
Trong nhà thống lí người ta nhảy đồng…
Mị chợt ngơ ngẩn nhớ mong
Uống từng bát rượu mà lòng xót xa…
Nhớ về quá khứ thiết tha năm nào…
Mùa xuân cùng với khát khao
Mị ngồi thổi lá dạt dào yêu thương
Mị nghe tiếng sáo bên đường
Con tim trỗi dậy, yêu thương quay về
Mặc dù nửa tỉnh nửa mê
Nhưng Mị thấu rõ mọi bề thương đau
Chưa từng hẹn ước với nhau
Chưa từng nguyện sống vì nhau một lần…
Tại sao trói buộc lấy thân
Đời này đau khổ muôn phần, vì đâu?
Tựa như bắt được phép màu
Mị ta thức tỉnh cơn đau đọa đày
Mặc dù bước trong cơn say
Mị ta biết được thế nào ngày xuân?
Căn phòng bỗng sáng như bưng
Mị ta vấn tóc điểm xuân nét ngài….
Mị tưởng mình sẽ được bay
Rời khỏi ngục thất bao ngày bể dâu?
Đời thực chẳng có phép màu
Mị bị trói đứng khát khao chôn vùi
Nhưng khát vọng sống nào nguôi?
Mà tự do chặt đứt bùi ngùi xót xa….
Lá ngón trở lại ru ta nồng nàn
Mị còn sức sống tiềm tàng
Ẩn sau gương mặt trái ngang dày vò…
Mị đành giấu nó vào tro
Đợi ngày phản kháng tự do đợi chờ…
A Phủ đúng một kẻ khờ
Đánh con thống lí giấc mơ anh hùng….
Từ đấy cùng Mị chịu chung
Số phận gạt nợ vô cùng xót xa…
Vốn dĩ số phận không nhà
Tài giỏi cho mấy cũng là giấc mơ…
Nay đành cam phận bơ vơ
Làm hết việc nặng chẳng mơ ngày về…
Vô tình trong chuỗi đê mê
Để cho hổ bắt con bò mình chăn
A Phủ không giỏi phân trần
Chỉ mong bắt hổ thế phần bò kia
Ai ngờ đối với Pá Tra
Đầy tớ gạt nợ – thua xa con bò…
A Phủ đành để mặc cho…
Người ta trói đứng bản thân chết mòn…
Từng đêm ngọn lửa héo hon
Mùa đông buốt giá chẳng còn ngày xuân…
Đêm đêm bếp lửa sáng bừng
Mị vào thổi lửa hơ từng bàn tay
Mặc dù sống kiếp tù đày
Mị vẫn biết sợ đêm dài mùa đông…
Vô mình ngó mắt sang trông
Thấy dòng lệ đổ rớt rơi hai hàng
Lục tìm kí ức mê man
Lòng chợt nhớ đến đêm xuân năm nào?
Cũng từng bị trói mà đau
Nước mắt chảy xuống chẳng thể lau, hỡi người!
Mị nghĩ chúng thật nực cười….
Trói người đến chết coi thường vậy sao?
Đêm đông gió thổi ào ào
Mị nhìn dây trói nhói đau tủi hờn….
Trong cơn thức tỉnh lao xao
Mị cắt dây trói khát khao cứu người…
Dây trói từng khúc đứt rời
A Phủ khuỵu xuống rồi rời đi ngay….
Mị nhìn trong đêm tối này….
Bao vòng dây trói đắng cay giày vò…
Mị nghĩ thế, mà lo…
Biết đâu mình sẽ thế cho chỗ này?
Nên đành vụt chạy như bay…
Đuổi kịp A Phủ, tìm ngày tự do…
(26/06/2021)
#Ngọc Kiều Long