Thu tháng mười…
Không lẽ tất cả là bởi tại mùa thu
Nên lòng người cứ xốn xang trống vắng
Dù trời xanh vẫn bốn bề phẳng lặng
Trên con đường vẫn in hằn những dấu chân…
Ta đã đi qua và tự hỏi bao lần
Con tim khắc khoải bần thần bước mau
Mùa thu lá trút xạt xào
Sắc vàng phai thắm nhói đau cõi lòng…
Thoảng nhìn về phía trời đông
Vầng dương còn đó tình không xa rời…
Ánh vàng khoe sắc khắp nơi
Như hồ điệp cũ chơi vơi tìm về…
Rêu phong một bước lối quê
Xanh tươi ô mạ vỗ về tuổi thơ
Ngẩng nhìn mây thẳm sương mờ
Bóng hình thân thuộc biết giờ nơi đâu?
Kí ức gột rửa hoen màu
Còn tà áo trắng dạt dào nhớ thương
Lê chân lạc bước vấn vương
Một mùa thu cũ một đường lá bay…
Ngọc Kiều Long