Nuối tiếc…

NUỐI TIẾC…

Vẫn là khoảng trống nơi con tim

Không thể lấp đầy bởi những dòng suy nghĩ

Dù đã đoán biết người sẽ ra đi

Nhưng ta không thể dối lòng nỗi đau ấy…

Con tim đã vô tình rực cháy

Sau bao tháng ngày ngỡ lặng câm

Vô tình lướt qua nhau trong âm thầm

Ta cứ ngỡ mình là người nói câu giã biệt…

Trong vui sướng mỉm cười ta cho người biết

Ta thành công rồi! Người hỡi biết không?

Người nhẹ nhàng gõ vài dòng tin nhắn

Chúc mừng ta đạt ý nguyện của mình…

Ta sẽ vui mừng mỗi sớm bình minh

Lòng thầm tiếc tháng ngày phấn đấu

Sát cánh bên nhau trong những buổi đầu…

Ai đâu ngờ người rời đi mất dấu…

Một mình ta chiến đấu trong cô liêu

Con tim hoang hoải vùng đất trống

Lấy nỗi đau làm động lực tiến lên

Rong ruổi trên con đường chinh phục…

Giấc mơ đạt thành không còn người chúc phúc

Nụ cười ai còn vương vấn trong tim

Ta vẫn sẽ dịu dàng nhớ về người trong lặng im

Rồi lặng lẽ quay trở về năm tháng ấy….

Một khoảng trời riêng một vùng đất cháy

Vẫn mong người hạnh phúc lẫn an yên

Ta sẽ lui về một khoảng trời riêng

Đem mộng tưởng viết thành chương tiểu thuyết….

Để tình yêu không còn chuỗi ngày li biệt

Trong sớm mai có bóng dáng người

Chuỗi hoàng hôn không còn là lặng lẽ

Bóng dáng một người nay đã có một người kề bên….

Hạnh phúc bên nhau mãi lâu bền

Sắm vai nhau trên con đường phía trước

Có hoa hồng rải bước trên lối đi

Người nắm tay ta nói vài câu thầm thì…

Nguyện ước ấy đã thành sự thật

Nụ cười này in mãi trên môi

Lồng ngực kia đã không phải bồi hồi

Bởi cuộc đời từ đây đã chung đôi…

 

Ngọc Kiều Long

No Responses

Write a response