Nhớ người…

NHỚ NGƯỜI…

Không biết từ lúc nào con tim hoang hoải trống

Lắng nghe tiếng gió thu theo nhịp ùa về

Ta nhớ người từng nhịp trong cơn mê

Vẫn âm thầm đợi mặc bốn bề quạnh hiu…

Tháng năm qua với biết bao điều

Nụ cười nào còn vương vấn tim yêu

Ta đau xót nhìn về con đường cũ

Dấu vết xưa có bỏ lỡ bao giờ?

Đôi chân bước theo nhịp bơ vơ

Lòng tiếc nhớ đợi chờ thế thôi…

Ngày qua ngày nỗi nhớ dần trôi

Gom nhặt lại ta ngồi viết thơ…

Lời hồi âm như một giấc mơ

Tin gửi đi chẳng dám mong chờ

Ta vẫn ngỡ mình chỉ buồn vu vơ

Ngờ đâu dai dẳng thẫn thờ trong tim?

Hạ đi qua trong cơn mưa êm đềm

Thu âm thầm đến dịu êm cả góc trời

Ta bơ vơ ôm nỗi buồn tựa sóng khơi

Cõi lòng tan nát chưa vơi nhớ người…

Ngọc Kiều Long

No Responses

Write a response