Ngoại truyện 1: Sự giải thoát

Ngoại truyện 1: Sự giải thoát

SỰ GIẢI THOÁT

Thành Âu Lạc giờ đã chìm trong khói lửa, ta phi ngựa lần theo dấu vết mà nàng ấy để lại, ta chỉ mong có thể tìm được nàng trước khi nàng bị phụ vương bắt đi, ta sẽ đưa nàng ấy đi thật xa, thật xa, rời khỏi nơi thị phi này….
Nhưng… đời không như mộng, một con người như ta liệu có xứng đáng có được hạnh phúc? Mị Châu ơi! Dù có thế nào ta cũng xin nàng chờ ta, chờ ta,.. nhất định phải chờ ta,… ta còn nợ nàng một lời giải thích, một lời xin lỗi, ta còn nợ nàng….
Kìa, phía trước, bóng dáng ai đang dần ngã xuống…. sóng biển thét gào vỗ vào bờ cát, ta thúc ngựa thật nhanh, trước lúc nàng ngã xuống vòng tay ta đã ôm được nàng nhưng dường như tim nàng đã ngừng đập, máu chảy loang lỗ khắp nơi. Ta ôm xác nàng gào khóc.
Tại sao, tất cả… tại sao lại trở nên như vậy? Không… nàng, nàng nhất định không được chết, nàng không được chết, Mị Châu của ta, ta không cho phép nàng chết. Trong phút mơ hồ, ta không rõ bản thân đã lạc bước đến đâu, là âm tào địa phủ hay nơi ảo cảnh? Ta chỉ thấy phía xa xa mịt mù, không nhìn rõ lối đi….Kia chẳng phải là ta đó sao? Sao mẫu phi lại rơi nước mắt?
–    Trọng Thủy, hà cớ gì con lại si tình như vậy?
Là mẫu phi, mẫu phi đang gọi ta. Ta với tay chạm vào mặt người, ta muốn lau đi dòng nước mắt của người nhưng không được, ta đưa tay chạm vào thì bàn tay ta lại như tan biến. Trong phút chốc ta nhận ra, ta chết thật rồi, đã chết thật rồi. Phải, một con người như ta sao có thể sống chứ?
Ta bất giác rơi nước mắt rồi lại mỉm cười: kiếp này coi như đã xong. Chỉ mong có thể gặp được Mị Châu nơi âm tào địa phủ, chỉ mong nói với nàng ấy một câu xin lỗi.
Linh hồn ta theo bước đoàn người an táng ta nơi mộ phần. Thì ra, mẫu phi đã hợp táng ta cùng nàng ấy? Thoáng chút xúc động, cuối cùng người hiểu ta nhất cũng là mẫu phi, ta thật có lỗi với bà.
Khung cảnh càng lúc càng lạnh lẽo, cơ hồ ta cảm nhận được một sự lạnh giá đến thấu xương. Bầu trời kéo mây đen kìn kịt dường như đang oán trách điều gì? Ta nép mình sau bia mộ, cảm nhận từng cơn gió rét, từng tiếng sấm chớp vang động trên không trung, từng hạt mưa rơi xuống mộ phần như những giọt nước mắt, như những giọt máu của những sinh linh vô tội đã chết vì chiến tranh. Phải chăng là họ đang oán hờn, đang xua đuổi ta, một kẻ tội đồ? Ta ngước nhìn trời cao kêu to:
–    Mị Châu ơi! Nàng liệu có oán hận ta? Không ngờ đời Trọng Thủy ta cũng có ngày không chốn nương thân, cũng có ngày phải sống trong day dứt ân hận, để rồi có chết cũng chẳng thể nhắm mắt xuôi tay. Có lẽ hắt bạch vô thường cũng ghét bỏ ta nên mới để ta trở thành hồn ma bóng quế như thế này?
Linh hồn bé nhỏ đi giữa trời cô độc
Thét gọi tên người hai tiếng: Mị Châu!
Một luồng gió mạnh thổi qua, linh hồn Trọng Thủy cũng theo gió mà bay đi, trong chớp mắt đã tới Đào hoa ảo cảnh.
Đào hoa ảo cảnh là một nơi rất đặc biệt, không chịu sự ràng buộc của tam giới, là nơi mà những linh hồn chưa siêu thoát được có thể nương náo chờ đợi ngày được rửa tội đầu thai. Chỉ có một điều lạ là hoa đào nở khắp nơi một màu hồng phấn nhưng lại được trồng trên tuyết, từng cánh hoa rơi xuống tuyết nhưng từng giọt máu chảy trên nền cát, như đang nhắc nhở ai đó điều gì?
Trọng Thủy bước trong vô hồn, nhìn từng cánh hoa đào tung bay trong gió, nhìn thấy sắc hồng ấm áp của hoa đào bất giác nhớ Mị Châu. Chân chàng đạp tuyết mà đi, chàng đưa tay nhặt cánh hoa dưới nền tuyết, không ngờ cánh hoa lại nằm trọn trong tay chàng mà không rơi đi, Trọng Thủy thoáng chút kinh ngạc thầm hỏi: thật ra đây là nơi đâu?
–    Đây là Đào hoa ảo cảnh. Ngươi được thành chủ của nơi này cứu.
–    Đào hoa ảo cảnh? Trên đời này còn có một nơi như thế này hay sao? Cô nương là ai?
–    Ta là hộ pháp bên cạnh thành chủ. Thành chủ thấy ngươi cô hồn dạ quỷ lang thang không chốn nương tựa nên mới mang ngươi đến đây.
–    Thì ra, người cứu ta thoát khỏi làn mưa sấm chớp chính là thành chủ. Trọng Thủy phân vân không biết có nên nói tiếp hay không thì vị hộ pháp tiên tử đã nói:
–    Thành chủ muốn ngươi tạm thời ở lại nơi đây, chờ ngày độ kiếp.
–    Tại sao thành chủ lại cứu giúp ta? Người có biết ta là kẻ tội đồ hay không? Trọng Thủy nói.
–    Tại Đào hoa ảo cảnh chỉ có những cô hồn chờ ngày siêu độ chứ không có kẻ tội đồ, chúng sinh bình đẳng. Hộ pháp cô nương trả lời.
–    Ngươi có thể chọn lấy một căn nhà nương náo tạm đợi ngày được đầu thai. Hộ pháp cô nương nói tiếp.
–    Đầu thai? Trọng Thủy cười lớn, kẻ như ta mà cũng chờ ngày được đầu thai hay sao?
–    Mọi việc tùy ngươi quyết định, việc thành chủ giao cho ta chỉ có bấy nhiêu, ngươi tự mà liệu, ta đi trước.
Nói rồi, hộ pháp cô nương biến mất giữa không trung. Trọng Thủy đứng thơ thẩn nhìn trời đất, chàng ngồi tựa một gốc đào, ánh mắt suy nghĩ xa xăm. Đào hoa bay phảng phất, hương thơm dịu nhẹ, tuyết cứ từng cơn từng cơn rơi xuống trắng xóa, tuyết và hoa, hoa và tuyết, trong trắng như tuyết rực rỡ như hoa… Phải chăng là nàng, Mị Châu của ta?
–    Người còn sống ngươi không thương xót, nay người chết rồi ngươi còn đau thương để làm gì?
–    Ông là ai? Trọng Thủy hỏi.
–    Ta chỉ là một khách bộ hành dạo bước ở nhân gian. Ngắm nhìn nhân tình thế thái, cười cho cuộc đời sao lắm bể dâu. Lão già nói.
–    Phải chăng là ông đang cười ta, một kẻ cuồng si trong tình ái, mê luyến trong giấc mộng cơ đồ?
–    Chàng trai trẻ, có những việc một khi cậu đã chọn thì sẽ không còn đường quay về nữa, tổn thương cũng đã tổn thương rồi, mất mát cũng đã mất mát rồi. Cậu không thể cùng lúc có được cả hai được. Cuộc đời là một cuộc hành trình gồm các con đường và các ngả rẽ, nếu cậu chọn sai sẽ không có cơ hội quay về thời điểm ban đầu nữa. Con người cậu thông minh chắc đã nghĩ đến việc này rồi chứ?
–    Ta biết, nhưng ta không còn cách nào khác, ta không thể phản bội phụ vương nhưng ta cũng không muốn mất nàng ấy, ta nghĩ chỉ cần ta sắp xếp ổn thỏa là có thể chu toàn cho cả hai. Nhưng ta không ngờ người tính không bằng trời tính…. Ta trước tới giờ kiêu ngạo, luôn muốn cược với vận mệnh một lần, chỉ là không ngờ lần này ta thua quá thê thảm.
–    Nhấp một hớp rượu đi chàng trai, nhìn ngươi làm ta nhớ đến thời trai trẻ của ta, cũng từng tung hoành khắp thiên hạ, cũng từng muốn có được mọi thứ nhưng đến phút cuối cùng ta cũng đã buông tay, phải buông tay, buông tay là cách lựa chọn tốt nhất.
Trọng Thủy hớp một hớp rượu rồi đưa trả lại ông lão, chàng nhìn trời môi cười nhạt mắt lệ nhòa, chàng thiếp đi giữa cảnh thê lương lạnh lùng như thế. Tất cả sự việc điều không lọt khỏi mắt một người, một người đã theo chàng từ lâu, từ lâu lắm rồi. Người ấy là ai?
–    Cô nương, sao lại đứng giữa trời lạnh giá chi bằng đến đây uống cùng ta chén rượu nhạt?
–    Lão tiền bối, người đừng trêu đùa ta, người ắt hẳn biết ta đến đây vì mục đích gì?
–    Người còn trẻ, chẳng trách sẽ có những lúc suy nghĩ không thấu đáo, ta khuyên hai người chuyện cần buông bỏ nhất định phải buông bỏ, cho dù không muốn cũng phải buông bỏ nếu không sẽ rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.
Nói rồi, lão già biến mất giữa màn tuyết. Vị cô nương áo trắng ngồi xuống, bàn tay nàng khẽ chạm vào má Trọng Thủy như là nhớ nhung, như là oán hận nhưng đến phút cuối cùng nàng cũng không muốn làm tổn thương y. Ai lí giải cho tôi thứ tình yêu kì dị này, yêu trong lừa dối, yêu trong oán hận, yêu trong tình yêu? Nàng đưa Trọng Thủy đến căn nhà tranh tránh tạm bão tuyết dù bây giờ cả hai chỉ là những mảng linh hồn lưu lạc và hơn hết nàng chỉ tồn tại có một phần ba. Trọng Thủy tỉnh dậy trong căn nhà tranh, trong mộng tưởng chàng đã gặp lại Mị Châu, nàng ấy đã cứu chàng, cứu chàng khỏi cảnh thiên lôi giáng. Nhưng tại sao nàng ấy lại không ra gặp mặt chàng, nàng ấy còn oán hận chàng hay sao? Bao nhiêu câu hỏi trong đầu, Trọng Thủy không cách nào trả lời hết được. Chàng đành liều mình đi tìm Đào hoa thành chủ.
–    Trọng Thủy đa tạ ơn cứu mạng của thành chủ.
–    Ngươi không cần đa tạ ta. Đây là chức trách của ta, vả lại ta đã có lời hứa với một người là phải bảo toàn cho ngươi. Thành chủ trả lời.
–    Hứa với một người? Xin thành chủ cho ta biết, người đó là ai?
–    Ta đã hứa với người đó là giữ bí mật thân phận, ta không thể nuốt lời. Nếu ngươi đã đến được đây xem như cũng là có duyên, chưa đến mức tội sâu ác nặng, ta không tiện phán xét ngươi, chỉ mong ngươi biết điều mà sám hối chờ ngày được đầu thai. Thành chủ nói.
–    Ta không cần đầu thai, ta chỉ cần nàng ấy. Nếu không được nàng ấy tha thứ, ta đầu thai phỏng có ích gì? Đời này, điều mà ta ân hận nhất chính là nàng ấy, nàng ấy là nỗi đau day dứt trong tim ta, cho dù máu này ngừng chảy, cho dù tim này ngừng đập, cho dù thân xác hao mòn, linh hồn này cạn kiệt rồi tan biến ta cũng nhất định phải gặp cho được nàng ấy. Cho dù nàng ấy có mắng chửi ta, có khinh miệt ta, ta cũng cam lòng.
–    Mị Châu, ngươi nghe hắn nói rồi chứ? Chuyện của các ngươi ta không tiện xen vào, các ngươi hãy đối mặt với nhau mà tìm hướng giải quyết, ta tuyệt không có ý kiến. Nói rồi, thành chủ rời đi.
Mị Châu xuất hiện, nàng mặc trên người bộ y phục màu trắng đơn sơ, giản dị, trên mặt thoáng nét tiều tụy, linh hồn nàng nhấp nháy, lúc có lúc không. Trọng Thủy thẫn thờ nhìn nàng, thoáng chút mừng vui, thoáng chút xấu hổ.
–    Mị Châu, thật sự là nàng, thật sự là nàng rồi? Trọng Thủy vừa nói, vừa bước tới cầm tay Mị Châu.
Mị Châu lùi bước: xin người tự trọng, chúng ta đã ân đoạn nghĩa tuyệt từ ngày người lừa dối ta.
–    Nàng oán trách ta?
–    Người nghĩ sao? Tại sao ta lại không thể oán trách, tất cả niềm tin của ta, hi vọng của ta đổi lại được gì? Sự thờ ơ, vô tâm, phản bội của người?
–    Ta… ta không có từ nào để tự biện hộ cho mình. Ta biết là ta sai, ta sai vì đã lừa dối nàng, nhưng ta mong nàng tin, tin vào tình cảm mà ta dành cho nàng là sự thật, ta chưa bao giờ quên những tháng ngày chúng ta bên nhau.
–    Người yêu ta, yêu ta mà đẩy ta vào vòng quay tội lỗi, yêu ta mà khiến ta trở thành kẻ tội đồ, yêu ta mà khiến cho đất nước ta diệt vong, yêu ta mà khiến con dân Âu Lạc ta sống trong cảnh lầm than khốn khổ, yêu ta mà đẩy ta và phụ vương ta đi vào bước đường cùng. Tình yêu của người, ta thật không dám nhận.
–    Tất cả, tất cả… là ta tuân lệnh của phụ vương. Ta thừa nhận, ban đầu lúc ta sang thành thân với nàng là ta lừa dối, ta chỉ mong đánh tráo được nỏ thần trở về lập công với phụ vương ta, củng cố vương vị của ta và địa vị của mẫu phi ta nơi cung cấm. Nhưng kể từ ngày gặp được nàng, cùng nàng sống những ngày tháng bình yên và hạnh phúc, trong lòng ta luôn thấp thỏm, luôn day dứt, có những lúc ta muốn tỏ thật với nàng nhưng… nhưng ta…
–    Nhưng người vẫn hoàn thành sứ mệnh với phụ vương người, người đã củng cố được địa vị của mình, trở thành người thừa kế thứ nhất, mẫu phi của người chưởng quản hậu cung. Ta thực nực cười cho bản thân ta, cho một kẻ mù lòa, hoang tưởng.
–    Ta xin nàng, xin nàng đừng nặng lời như thế. Là con của phụ vương, ta có trách nhiệm với tộc dân của mình. Ta thừa nhận ta sai vì đã lừa dối nàng, nhưng ta xin nàng hãy hiểu cho ta, hiểu cho những kẻ sinh trưởng trong gia đình đế vương không thể nào mong ước có được một cuộc sống bình thường.
–    Một cuộc sống bình thường, một tình yêu viên mãn. Chẳng phải người từng có được đó sao? Tháng ngày đó ta yêu người, thứ tình cảm đầu đời trắng trong, bao nhiêu tin yêu, bao nhiêu ấp ủ ta dành trọn cho người. Với người ta chưa từng lừa dối. Còn người thì sao? Hết lần này đến lần khác người lừa dối ta.
–    Nàng… nàng đừng như thế. Nàng còn nhớ lời nói cuối cùng trước khi chúng ta chia tay hay không?
–    “Sau này chẳng may có giặc giã lấy gì làm dấu?… Thiếp có áo lông ngỗng, đi đến đâu thiếp sẽ rắc lông ngỗng để chàng lần theo mà tìm”.
–    Nàng vẫn còn nhớ…
–    Nhớ, phải ta nhớ rất rõ, ta thật nực cười cho bản thân ta. Hai nước đã kí hòa ước sao còn phải sợ giặc giã? Chỉ trách ta u mê nên đã tin lầm người… Mị Châu nói trong uất nghẹn.
–    Nàng đừng khóc, đừng khóc. Lời nói của ta lúc ấy là sự thật. Ta thật sự mong muốn được gặp lại nàng, thậm chí ta còn nghĩ rằng chỉ cần hoàn thành sứ mệnh với phụ vương, ta không cần vương vị thừa kế, không cần tước hiệu sắc phong ta sẽ cầu xin ông ấy cho ta và nàng được sống một cuộc sống bình dị nơi thôn dã, mãi mãi không trở về hoàng cung nữa…
–    Trọng Thủy, ta không biết nên khóc người ngây thơ hay là cười người sao dễ nói lời tốt đẹp? Phụ vương người tha cho ta? Ông ta có thể tha cho con gái của kẻ thù sao? Còn phụ vương ta, người nghĩ ta có thể sống cùng với kẻ đã nhấn chìm cả bộ tộc, ép chết phụ vương ta sao?
–    Ta, thật tâm ta không có ý đó, ta cũng đã từng nghĩ sao cho vẹn toàn, chỉ cần phụ vương nàng đồng ý, ông ta vẫn có thể sống….
–    Có thể sống? một vị vua mà để mất nước thì còn mặt mũi nào sống nữa hả Trọng Thủy? Người định lừa dối ta đến bao giờ?
–    Ta… ta… ta…
Trọng Thủy đuối lí trước những lí lẽ sắc bén của Mị Châu. Chàng bước tới không được, quay lưng cũng không xong, nhìn Mị Châu mà lòng đau như cắt. Linh hồn Mị Châu lúc ẩn lúc hiện, lúc lại như sắp tan biến như từng bọt sóng. Trọng Thủy kinh hãi thốt lên:
–    Nàng, nàng làm sao vậy?
–    Ngươi còn dám hỏi nó làm sao hay sao? Ngươi còn mặt mũi mà đứng đó à?
–    Phụ vương…người….
–    Đừng gọi ta là phụ vương, ta không có phúc phận có được một người con rể tài giỏi như ngươi.
–    Phụ vương, con xin người tha thứ cho con. Dù người không chịu tha thứ cho con thì cũng xin người nói cho con biết vì sao nàng ấy lại trở nên như vậy? Dường như nàng chỉ còn có một phần linh hồn thôi. Nếu như vậy nàng ấy làm sao có thể đầu thai hóa kiếp?
–    Ngươi hỏi hay lắm…
–    Phụ vương… đừng… đừng nói.
–    Đến bây giờ con còn muốn bao che cho nó hay sao? Trọng Thủy nếu ngươi muốn nghe thì ta sẽ nói cho ngươi biết.
–    Ngày đó khi ngươi trộm đi nỏ thần, đem binh đánh Âu Lạc ta, trên đường hai cha con ta chạy trốn thần Rùa Vàng đã xuất hiện buộc tội Mị Châu là giặc, bản thân ta là vua một nước đối với những kẻ thông địch tuyệt đối không thể tha thứ, ta đã dùng thanh kiếm này chém chết đứa con gái yêu của mình. Ta biết số kiếp ta đã tận, chém con gái ta không đành, thật sự không đành nhưng với trách nhiệm của mình, ta cần có một câu trả lời cho những người vì sự ngây thơ của nó mà nằm xuống. Yêu thương ta vẫn yêu thương, bao dung ta vẫn bao dung nhưng có những việc không thể tha thứ thì tuyệt nhiên không thể tha thứ. Nay nó chỉ còn sót lại một mảnh linh hồn này thôi, tuyệt nhiên nếu không tìm được hai mảnh còn lại nó sẽ tan thành tro bụi mãi mãi không đầu thai được.
–    Hai mảnh linh hồn, người nói cho con biết, hai mảnh linh hồn của nàng ấy giờ đang ở đâu?
–    Máu của nó chảy xuống biển, trai sò ăn được biến thành ngọc trai, xác nó hóa thành ngọc thạch hợp táng cùng lăng mộ với ngươi.
–    Con phải làm sao mới có thể giúp các mảnh linh hồn của nàng hội tụ?
–    Chỉ cần ngươi tìm được hai mảnh linh hồn của nó đem về đây, sau đó dùng ngươi làm vật dẫn thì linh hồn của nó sẽ trở về nguyên vẹn như lúc đầu. Nhưng có một điều ta phải nói cho ngươi biết, nếu ngươi làm như vậy linh hồn ngươi sẽ tan biến rất nhanh.
–    Con không sợ, kiếp này con có lỗi với nàng ấy, con nhất định sẽ bù đắp.
–    Trọng Thủy, người đừng đi… đừng đi…Mị Châu nói trong nấc nghẹn.
–    Nàng hãy tin ta, ta nhất định sẽ chứng minh cho nàng thấy được tình cảm chân thành mà ta dành cho nàng. Đợi ta, nhất định đợi ta.
Nói rồi, Trọng Thủy vụt bay thật nhanh, chẳng mấy chốc chàng đã tới được long cung dưới biển. Nước biển xanh thẳm, dòng nước chảy nhè nhẹ như ru hồn người, Trọng Thủy cảm thấy mình như đang buồn ngủ, chàng cố xốc lại tinh thần nhưng bước đi lại lảo đảo, chẳng may trúng phải rặng san hô. Chàng cứ bước, cứ bước tìm kiếm ngọc trai. Cuối cùng, trời không phụ người có tâm, chàng cũng tìm được, chàng toan đến cầm lấy thì bị một toán binh lính đến ngăn cản.
–    Nhà ngươi là ai? Dám xông vào long cung?
–    Ta là Trọng Thủy, ta đến tìm mảnh linh hồn của thê tử ta.
–    Linh hồn của thê tử ngươi? Lấy gì để chứng minh lời ngươi nói là sự thật?
–    Ta…ta… ta…
–    Không chứng minh được chứ gì?
–    Không phải, người có thấy viên ngọc trai đó có màu sắc đặc biệt hay không? Nó không phải là màu trắng mà là màu hồng ngọc, màu như máu, là máu của nàng ấy hóa thành.
–    Ngươi đừng có buồn ngủ nói mê. Ông đây không để ngươi cướp báo vật đi dễ dàng như vậy đâu. Người đâu. Bao vây hắn lại? Chuyến này phải cho hắn có đi mà không có về.
Nói rồi, cả đám lính xông vào vây đánh Trọng Thủy, Trọng Thủy chỉ có một mình với lại bây giờ chàng cũng chỉ là linh hồn nên không sao đánh lại tụi lính đó chỉ có thể cầm cự, lưỡng bại câu thương. Chẳng mấy chốc chàng bị chúng chém trúng cánh tay, cả đám lính mệt nhoài ngã lăn dưới mặt nước. Tên thủ lĩnh nói:
–    Xem ra, ngươi cũng có chút bản lĩnh có thể chịu đòn được tới bây giờ, quả không phải người tầm thường. Nếu ngươi biết điều ta có thể tha cho ngươi một mạng để sau này còn đi đầu thai, bằng không linh hồn ngươi chỉ có thể chôn vùi nơi đại dương này thôi.
–    Ta không cần, ta chỉ cần viên ngọc trai ấy. Nói rồi, Trọng Thủy lách mình, đưa tay cầm lấy viên ngọc trai. Nhưng chàng vừa chạm vào, thì cánh tay chàng đã bị chém đứt, chàng mặc kệ đau đớn dùng cánh tay còn lại cầm viên ngọc chạy đi. Nhưng chẳng mấy chốc cánh tay chàng lại mọc lại chỉ có điều linh hồn chàng như hao mòn dần đi….
Lũ lính canh thấy tên này quả thật không tầm thường, chúng không dám truy đuổi nên đành quay về báo cáo Long vương.
Nói về Trọng Thủy, sau khi có được viên ngọc trai, Trọng Thủy như đuối sức, linh hồn chàng như mất đi một nửa nhưng nghĩ tới cảnh Mị Châu đang chịu cảnh đau đớn, dày vò, chàng không thể dừng lại. Chàng gắng gượng bước thật nhanh, chàng bước tới nơi mộ phần hợp táng của hai người. Dùng chút sức lực cuối cùng chàng mở nấp quan tài, quả nhiên xác Mị Châu đã hóa thành ngọc thạch. Chàng đem ngọc thạch gói vào trong tấm vải màu đỏ sau đó quay về Đào hoa ảo ảnh.
–    Mị Châu, ta về rồi.
–    Là Trọng Thủy, tiếng của Trọng Thủy. Ta phải làm sao để đối diện với người đây. Ta hận người nhưng ta cũng yêu người. Ta yêu người nhưng ta không thể bước tiếp cùng người. Ta không thể bước tiếp cùng người nhưng vẫn muốn người được sống. Tình yêu là gì mà sao lại khiến con  người ta đau khổ như vậy?
–    Mị Châu, con hãy bình tĩnh, giờ hai đứa chỉ còn là vong hồn, trách nhiệm của ta, trách nhiệm của con đã không thể nào chối bỏ. Giờ nó đã chứng minh được tình cảm của nó dành cho con thì con cũng nên ra gặp mặt nó. Ít nhất là gặp mặt nó lần cuối.
–    Phụ vương, người nói gì? Gặp mặt lần cuối.
–    Phải, linh hồn của nó đã cạn kiệt rồi. Có thể quay trở về đây được chỉ vì một ý niệm là nhận được lời tha thứ của con….
Mị Châu rơi nước mắt, nhìn linh hồn đã mất đi một cánh tay, máu vẫn còn đang chảy, cánh tay còn lại cầm một vải bọc màu đỏ. Linh hồn ấy đang tiến về phía nàng, mỉm cười nhìn nàng. Linh hồn ấy nay còn phảng phất, linh hồn ấy đã được luồng ánh sáng nào đón đi. Mị Châu chỉ kịp kêu lên một tiếng:
–    Trọng Thủy, ta… ta… ta.. tha …thứ… cho người….
Rồi linh hồn nàng cùng với ngọc trai và ngọc thạch biến mất.
Gỡ chuông không ai khác chính là người buộc chuông. Chúng nó đã trả giá cho những sai lầm của mình và bây giờ linh hồn chúng cũng nên được giải thoát. Cám ơn Đào hoa ảo cảnh đã cho chúng tôi có được cuộc tương ngộ này. Đào hoa ảo cảnh trong phút chốc biến mất như chưa từng tồn tại. Suy cho cùng chỉ có con người chấp niệm mới rơi vào bi kịch, nếu tự ý thức tự giác ngộ nhất định sẽ có được sự giải thoát….

Ngọc Kiều Long – Nganmaytrongio.com

No Responses

Write a response