Mưa khóc….

MƯA KHÓC


Nếu được một lần cùng bước dưới cơn mưa
Người hiểu chăng những điệu buồn thổn thức?
Của cơn mưa cùng bao day dứt….
Như ru người vào giấc mơ xa…

Người đi rồi để lại giấc mơ hoa
Ta nhung nhớ tháng năm nào chung bước?
Trời đã mưa với bao điều ước
Hạt rơi nhiều như thề ước đã xa…

Mưa đi rồi, ta nợ người một nhành hoa
Lưu bút cũ còn in màu sương khói
Nếu có thể xin đừng bước vội
Để tình kia còn chút cơ hội
Để sân trường không hát khúc tình côi…

Người đã xa từ mùa thu rồi…
Của những cơn mưa, của những ngày cũ
Đem yêu thương với bao điều ấp ủ
Ta nhờ mưa trút hộ chút u buồn

Trời đã mưa, từng hạt cứ tuôn
Lệ ta rơi quanh bờ mi đó
Lời yêu xưa chưa một lần dám ngỏ
Nên thu buồn ai nào biết cho?

Người đã xa vào mùa thu năm đó
Chút tàn tro ta nhen nhóm đêm dài
Tháng ngày qua nhung nhớ về ai?
Lòng thổn thức trước ngày mưa năm cũ
Nghe rơi rớt từng hạt châu buồn

Người ra đi vào một ngày mưa tuôn
Và từ đó ta chưa từng gặp lại
Yêu thương ấy chìm vào êm ái
Thoáng mưa thu buồn chợt nhớ về ai?

Ngọc Kiều Long

P/s:

Mưa khóc những giọt châu buồn lung linh. Mưa khóc cho những người muốn đẫm ướt lòng mình. Ai trong cuộc đời cũng sẽ có lúc cô đơn đến tận cùng, đi về một mình giữ những cơn mưa, dẫu ướt sũng, dẫu lạnh đến tận tâm can nhưng chỉ có nghĩ đến một nụ cười thì cũng đủ để ấm lòng. Cũng đủ để rơi những giọt nước mắt nóng hổi mà không cách nào kiềm nén được!

Khóc để rồi được bình an, như sau con mưa trời sẽ trong vắt! 

Tướng Quân

 

One Response

  1. Pingback: Tình khúc không tên… 28/10/2017

Write a response