MƯA! CỚ SAO VỘI VÃ?
Cớ sao vội vã?
Mưa! Cớ sao vội vã?
Kéo về bao kí ức xa…
Lòng ngỡ mưa trắng xóa
Mọi thứ đều phôi pha…
Nào ngờ còn mang nặng
Chẳng phút nào được yên
Như cơn gió triền miên
Vỗ về bao giá lạnh?
Những kí ức mong manh
Ngỡ như màn mưa mỏng
Phút chốc sẽ sáng trong
Vầng dương về rạng tỏa…
Tháng năm qua bỏ ngõ
Ngỡ tìm được bình yên?
Nào ngờ bao ưu phiền
Theo mưa về chốn cũ…
Trong cơn mưa vần vũ
Ngẫm lại bao sự đời
Tay ôm giấc mộng trắng
Tự mình vẽ ước mơ…
Tháng năm qua mong chờ
Tiếng ve sầu im ắng
Giấu mình trong thinh lặng
Chỉ còn lại màn mưa…
Ngọc Kiều Long