MƠ…

MƠ…

Người vô tình gieo bao thương nhớ

Ta thẫn thờ cả một khoảng trời mơ

Bao dịu êm thay vào bao trắc trở

Người vô tình để lại một cơn mơ…

Tâm hồn ta rơi vào nỗi mong chờ

Vùi chôn vực thẳm giấc mơ hôm nào?

Người về như giấc chiêm bao

Ru ta cơn gió ngọt ngào yêu thương

Khúc tình sao mãi vấn vương

Ta đem kỉ niệm họa chương ngôn tình

Liệu rằng có được bình minh

Tương lai tươi sáng chúng mình có đôi?

Hay là biệt khúc đơn côi

Một mình ta hát bồi hồi con tim

Dù rằng nỗi nhớ dịu êm

Nhưng ta gục ngã kiếm tìm người ơi!

 

Ngọc Kiều Long

 

 

No Responses

Write a response