Lạnh

LẠNH

Em đừng buồn khi thu bước vội vã
Dấu chân nào còn in dấu con đường xưa?
Em đừng buồn mỗi khi trời đổ cơn mưa
Bởi nước mắt chẳng có thừa em hỡi!

Mùa thu qua bắt đầu mùa đông tới
Chiếc lá vàng còn sót lại trơ trọi hắt hiu
Từng nhành cây dáng đứng cô liêu
Trong hơi thở nghe như chiều li biệt…

Rồi tuyết sẽ phủ… con đường xưa… và anh biết…
Chuyện chúng mình sẽ giã biệt từ đây…
Đông về xa vắng một vòng tay
Riêng ta độc bước nhớ ngày bên nhau

Mùa đông cơn gió thét gào
Nghe như nhịp đập đớn đau tim này
Chuyện tình từng bước đắng cay
Ôm trọn dĩ vãng tháng ngày biệt li

Đông về giá lạnh mấy khi
Người có còn nhớ được gì hay không?
Đông về hóa phút hư không
Còn riêng ta bước, bước trong lạnh lùng

Đông về bao nỗi nhớ nhung
Nụ cười năm ấy mông lung xa vời
Biết rằng chẳng có ngày mơi
Lời thề xưa cũ đã vơi thật rồi!

Khóc tình lệ rớt chia phôi
Khóe mi đau xót đơn côi kiếp này
Vòng tay ôm trọn vòng tay
Ta đi ta bước tháng ngày gió mưa

Lời yêu biết mấy cho vừa?
Nay thành dĩ vãng tình xưa phai tàn…


Ngọc Kiều Long

P/s

Bã toàn nói xạo không đó! Hồi nào hờ chưa từng thấy tuyết ngoài đời. Còn tình xưa, dĩ vãng cách kiểu thì có được mấy mối đâu, đếm trên đầu ngón tay còn không hết…ngón tay.

Tướng Quân – Nganmaytronggio.com

No Responses

Write a response