EM
Màu hoa trắng vẫn còn vương trên mi mắt
Tôi ngây thơ đứng giữa cuộc đời
Từng dòng người bước xa mù khơi
Nghe lạnh lẽo từ nơi sâu thẳm
Dòng người đi xác hồng đỏ thắm
Nghe cô liêu tang tóc trong chiều
Từng cánh hoa tan tác hắt hiu
Mỏng manh dễ vỡ bao điều đớn đau
Thu muôn thuở biệt khúc mất nhau
Kiếp sau tương ngộ thương đau không còn
Người về trọn kiếp héo hon
Còn đâu dòng lệ mỏi mòn canh thâu?
Giật mình ta hỏi vì đâu?
Con tim tê tái nỗi sầu láng lay
Kiếp này vĩnh viễn mất ai
Nụ cười năm ấy đã phai bao giờ?
Em là ai giữa muôn vàn cơn mơ?
Nghe xao xuyến những phút tình cờ
Em là ai trong từng trang thơ?
Lật dở dang vẫn chờ hồi kết
Em là ai giữa dòng đời mỏi mệt?
Sánh vai tôi bước đi muôn chiều
Em là ai hỡi cô liêu?
Xa xăm nhung nhớ bao điều tang thương
Em là ai giữa mưa gió dặm trường?
Ta nghe lạnh giá yêu thương xa vời
Em là ai giữa chốn mù khơi?
Ta nghe thổn thức bao lời tin yêu…
Em là ai hỡi người yêu?
Ta tìm kiếm bao chiều thương đau
Giữa ngàn vạn người ta hỏi vì sao?
Mà lời giải đáp quặng đau tim này…
Ngọc Kiều Long – Nganmaytronggio.com