BẢN TÌNH CA MÙA ĐÔNG
Ngày mai ấy bình minh ló dạng
Xua tan đi bóng tối ngày qua
Những kí ức giờ đã quá xa
Dù tìm được cũng mãi là quá khứ…
Nơi kí ức tôi từng chôn giữ….
Bóng hình ai mãi không nhạt nhòa!
Lặng lẽ đi qua từng nỗi nhớ!
Cố giữ cho tim bình lặng khi nghĩ về ai?
Cũng không mơ ngày ta còn gặp lại…
Cuộc đời này chắc gì có ngày mai?
Ai đó nhẫn tâm cướp đi kỉ niệm?
Tình yêu của tôi! Giấc mộng ban đầu…
Bản tình ca ấy chỉ còn trong dĩ vãng!
Trong kí ức của riêng tôi mà thôi!
Mùa đông ấy đã xa xôi…
Và tôi biết sẽ không quay lại…
Để mình tôi nếm vị đắng cay
Lòng thổn thức khi mùa đông trở lại…
Chỉ tiếc rằng tôi đã mất ai?
Mùa đông này không phải mùa đông xưa…
Mùa đông của giấc mơ, của ảo mộng….
Xây lâu đài giữa tuyết trắng mênh mông…
Và cũng từ đấy tim tôi chỉ có một mùa đông
Mùa đông mất anh… mùa đông hiu quạnh…
Mùa đông buồn… mùa đông quạnh hiu…
Mùa đông khóc trong bao nỗi nhớ!
Mùa đông chờ trong những khát khao!
Ai giúp tôi viết tiếp câu chuyện ngày nào?
Một câu chuyện về mùa đông…
Mùa đông… mùa đông… bản tình ca mùa đông ấy!
Ngọc Kiều Long