CHIẾC THUYỀN NGOÀI XA

CHIẾC THUYỀN NGOÀI XA

mượn cảnh minh họa cho vui

Đã từng dệt mộng yêu thương

Dấu chân người lính biên cương xa mờ

Đã từng khắc họa trang thơ

Mảnh trăng đẹp đẽ tỏa mờ lung linh

Mai phục từng buổi bình minh

Dù mưa lất phất một mình bơ vơ

Phùng như nghệ sĩ trong mơ

Tìm về vùng biển mong chờ khát khao

Trời ban cho một phép màu

Bức tranh tĩnh vật, một màu tinh khôi

Trái tim thảng thốt, bồi hồi

Nửa như siết chặt để rồi thăng hoa

Khung cảnh ấy vẫn còn xa

Chiếc thuyền ấy vẫn lẫn nhòa trong sương

Nghệ sĩ con mắt tinh tường

Trái tim nhạy cảm yêu thương ngập tràn

Đang cơn hứng khỏi miên man

Liên thanh bấm máy vô vàn tin yêu

Con tim chợt thấy yêu chiều

Thanh lọc cảm xúc dấu yêu quay về

Vẫn còn chưa tỉnh cơn mê

Con thuyền cập bến chở về phong ba

Bước xuống một người đàn bà

Thân hình thô kệch xót xa dật dờ

Đi sau cùng bước bên bờ

Người đàn ông ấy – giấc mơ úa tàn

Mịt mờ sóng biển lan man

Cát trắng bàng bạc lang thang một đời

Im lặng chẳng nói người ơi

Hành động cử chỉ xa rời yêu thương

Nghệ sĩ cảm thấy khác thường

Người vung tay đánh người thường chịu đau

Vứt máy ảnh chạy bổ nhào

Phùng toan can thiệp dẹp bao khổ sầu

Sóng gió kéo đến vì đâu

Con thuyền như mộng bể dâu nhấn chìm

Chưa tìm được thuốc chữa trái tim

Đã thấy sự thật êm đềm diễn ra

Dáng hình nhỏ chợt lướt qua

Như làn tên bắn như là gió thôi

Con tim chưa hết bồi hồi

Định thần nhìn lại thôi rồi, Phác ơi!

Có lẽ do bởi ông trởi

Cho Phùng tương ngộ cảnh đời xót xa

Thước phim anh quý như hoa

Nay bị phù phép hóa ra u sầu

Lang thang bờ biển về đâu?

Con tim thổn thức một màu đắng cay

Vô tình cất bước một ngày

Cảnh xưa phim cũ hiện ngay mắt mình

Vốn là một chú chiến binh

Từng đi bộ đội mang yên bình về đây

Dù là trong một phút giây

Chẳng thể lơ đãng bỏ ngay không đành

Phùng can thiệp – bởi vì anh

Không thể chấp nhận mong manh cuộc đời

Cũng không thể thờ ơ người ơi!

Bị thương nhập viện chẳng lời oán than…

Nhờ Đẩu giải quyết trái ngang

Can thiệp cứu giúp một đàng cho yên

Nào ngờ sóng gió chẳng yên

Người đàn bà ấy ưu phiền xót xa

Cuối cùng chị cũng nói ra

Lí do bị đánh thật là khó tin

Lần lượt chị kể sự tình

Phùng – Đẩu thảng thốt giật mình xót xa

Hóa ra cơ sự khó tin vậy à

Chỉ vì cuộc sống phong ba

Số phận run rủi phôi pha một đời

Chị mong ở giữa ngàn khơi

Có con thuyền lớn chở lời yêu thương

Để cho vẹn mọi nẻo đường

Con trẻ khôn lớn tình thương dạt dào

Phùng – Đẩu nghe những khát khao

Hóa ra mình nghĩ một màu xám thôi

Từ đây vỡ lẽ ra rồi

Chỉ nhìn một phía mất rồi điều hay

Từ giã vùng biển cát này

Phùng về đơn vị ngày ngày suy tư

Bức tranh năm ấy mười mươi vẹn tròn

Khắc khoải số phận héo hon

Cùng bao khát vọng chồi non nảy mầm….

29/06/2021

#Ngọc Kiều Long

 

 

 

No Responses

Write a response