Kỉ niệm…

Kỉ niệm…

 

Còn lại gì nữa đâu em?

Tiếng ve kia đang dần đi vào im bặt…

Màu phượng vĩ cũng đã hiu hắt

Cơn mưa nào đã đi thật xa…

Tà áo trắng ai bay trong chiều nắng hạ

Tiếng trống trường giục giã giờ phút chia xa…

Khoảng sân vắng chỉ còn trơ trọi lá

Dãy bàn nào nay chẳng còn ai?

Người bước tới tiếp tục tô vẽ tương lai

Kẻ ở lại giấu mình trong li biệt

Màu phượng vĩ gửi gì trong nuối tiếc?

Chút tình đầu còn bao nỗi bâng khuâng?

 

Ai dạy ta giấu mình trong thinh lặng?

Nhành hoa cũ còn gợi chút phân vân

Nụ cười ấy xao xuyến ta bao lần?

Nay thành kỉ niệm muôn phần dấu yêu…

 

Đường xa muôn vạn buổi chiều

Không còn chung bước tình yêu ban đầu

Nguyện người ở bất cứ đâu

Vẫn luôn rạng rỡ một màu tin yêu…

Ngọc Kiều Long

 

 

 

 

No Responses

Write a response