BUÔNG TAY
Lẽ nào ta phải từ bỏ thật sao?
Mùa thu kia đã chết tự khi nào?
Máu ta nhỏ một màu đỏ thắm
Tiếc nuối gì ta khóc trọn tháng năm?
Hòa cùng thu một nốt nhạc thâm trầm
Ta cất bước dưới tàng cây lá rụng
Tiếc thương người với bao mông lung…
Lỡ rồi thôi mùa hoa đã rụng…
Tháng năm nào còn bao nhớ nhung?
Số phận đã không thể bước cùng
Thôi thì vĩnh biệt tương phùng còn xa…
Lỡ rồi, thôi một mùa hoa
Ta người vĩnh biệt nay là cố nhân…
Chân bước đi mà tim bần thần
Biết người nơi đó có cần đến ta?
Xa rồi, em hỡi một mùa hoa
Thu bay bay thấp thoáng như là chia ly
Thu muôn thuở mang nét sầu bi
Ru người lữ khách bước đi lạnh lùng
Thu xa nên bước vô cùng
Tìm nơi ẩn náo muôn trùng phong ba
Thu bay bay thấp thoáng chiều tà
Cô liêu pha sắc ru ta đượm buồn
Người ra đi vào buổi chiều buông
Để ta một khoảng tím buồn tàn phai
Tình xưa đã mất nào hay?
Mộng xưa đã tắt mưa bay trong chiều
Mộng tàn từ thuở còn yêu
Luân hồi một kiếp cô liêu trong đời
Ngọc Kiều Long